Page 273 - Lý Thường Kiệt
P. 273

LÝ THƯỜNG KIỆT


            Qua đời Nguyễn, nghị luận cũng quanh quất trong hai ý ấy: tán dương
        võ công, chú ý đến sự xuất thân là hoạn thị. Từ vua Tự Đức trong Việt sử
        ngự chế tổng vịnh, qua bia Nhữ Bá Sĩ, cho đến người phê bình nhân vật chép
        trong VĐUL, đều lặp đi lặp lại hai ý ấy.

            Ngày nay chúng ta không thành kiến, có thể xét sự nghiệp Lý Thường
        Kiệt một cách công minh.
            Đọc  hết  đoạn  sử này,  ai  cũng phải  nhận  rằng Lý Thường Kiệt  đã  có
        công đặc biệt đối với vận mệnh nước ta: là mở cõi miền nam và miền bắc,
        chống thắng cuộc xâm lăng của nước ngoài và củng cố biên thùy mọi mặt,
        khiến các lân bang kính nể.
            Đạt được mục đích ấy là nhờ dân ta đời Lý đã đông đúc.  Lại nhờ kẻ
        cầm quyền đã biết tổ chức binh đội, biết lợi dụng đức tính bền bỉ của nông

        dân ở đồng bằng, tập tính giỏi nghề đi sông đi bể của dân miền bể và sự
        hiểu thiên thời, địa lợi của dân thượng du.
            Trái lại, tuy Tống có của cải nhiều, binh mã giỏi, tướng có kinh nghiệm,
        vua có chí to, nhưng những cái sở trường ấy dùng không hợp với mục đích
        xâm lăng, không hợp với địa hình, thời tiết miền nam. Cũng tướng ấy, quân
        ấy, nếu để ở biên  thùy bắc thì  chắc có thể ngăn cản  được quân  Liêu, Hạ.
        Nhưng vua Tống lại đem chúng tới vùng nóng nực, rừng núi, xa làng mạc
        chúng. Chi nêu danh nghĩa đem quân đi phạt man di, thì có lẽ chỉ đủ làm
        phấn khởi  lòng các tướng tá, vì họ mong thắng trận rồi  được  thăng chức
        tước. Nhưng đối với quân ô hợp lượm ở miền bắc, thì chỉ có sự mong muốn
        cướp bóc, hiếp chóc, họa may mới làm chúng chiến đấu hăng hái. Khốn nỗi,
        quân chưa từng xuống đến miền giàu có, mà đã bị thiệt hại nhiều rồi. Cho

        nên không ai có lòng chiến đấu.
            Lý Thường Kiệt đã biết  đem  sự bất  kỳ chống với  sự  mạnh,  đem  chỗ
        mình giỏi chống với chỗ địch kém, đem quân được nghỉ ngơi đợi quân phải
        mệt nhọc, đem sự nhẫn nại chống với sự kiêu căng, và nhất là lấy nghĩa sinh
        tồn của một dân tộc đối với lòng cầu danh của một vài nhân vật địch. Đó là
        những cớ chính làm cho quân Lý thắng và quân Tống phải thua.



                                          284
   268   269   270   271   272   273   274   275   276   277   278