Page 191 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 191
Tabon (Philippin) có niên đại 30.500 năm đã cho thấy quá trình
chuyển biến từ vƣợn thành ngƣời ở Đông Nam Á là trực tiếp và
liên tục.
Cùng sinh tụ trên một khu vực địa lí, cƣ dân Đông Nam Á
đã sáng tạo ra một nền văn hóa bản địa có cội nguồn chung từ
thời tiền sử và sơ sử trƣớc khi tiếp xúc với văn hóa Trung Hoa
và Ấn Độ. Quá trình phát triển liên tục của các nền văn hóa khảo
cổ ở Đông Nam Á đã chứng tỏ điều đó.
Sau giai đoạn đó đá cũ với những di chỉ nổi tiếng nhƣ núi
Đọ, núi Quan Yên, Xuân Lộc (Việt Nam), Anya (Mianma),
Pingnoi (Thái Lan), Tampan (Malaixia), Cabaloan (Philippin)...
ngƣời ta vẫn thấy có sự phát triển liên tục từ đồ đá giữa đến sơ kì
đồ sắt ở Đông Nam Á.
Điển hình của thời đại đồ đá giữa của khu vực là văn hóa
Hòa Bình với loại hình công cụ đặc trƣng là những viên cuội
đƣợc ghè đẽo trên cả hai mặt, rìu đá cuội có lƣỡi ở một đầu, chày
nghiền...
Kĩ thuật chế tác đá Hòa Bình đã có mặt trên nhiều địa điểm
ở Việt Nam, Lào, Campuchia, Thái Lan, Inđônêxia.. Sự giống
nhau của kĩ thuật chế tác đá thuộc văn hóa Hòa Bình đã khiến
cho nhiều nhà nghiên cứu cho rằng văn hóa Hòa Bình là một nền
văn hóa chung của cả Đông Nam Á. Vì thế một số ngƣời đã
dùng khái niệm "phức hợp kĩ thuật Hòa Bình" để chỉ một truyền
thống kĩ thuật ghè đẽo chung cho cả khu vực.
Đến thời đại đá mới, mặc dù có những con đƣờng phát triển
kĩ thuật khác nhau giữa Đông Nam Á lục địa và Hải đảo mà có
ngƣời đã gọi là những con đƣờng hậu Hòa Bình, ngƣời ta vẫn
không thể không thừa nhận sự đồng đều cơ bản về trình độ chế
tác đá thời kì đá mới ở Việt Nam và các vùng khác của khu vực.