Page 160 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 160
Bên cạnh nhân, Khổng Tử còn rất chú trọng đến "lễ", nhƣng
lễ theo Khổng Tử không phải là một tiêu chuẩn đạo đức hoàn
toàn độc lập mà là một vấn đề luôn luôn gắn liền với nhân.
Trong mối quan hệ giữa nhân và lễ, nhân là gốc, là nội dung, còn
lễ là biểu hiện của nhân. Ví dụ: "Trong các lễ, xa xỉ chẳng bằng
tiết kiệm, trong lễ tang, đầy đủ mọi nghi thức chẳng bằng thƣơng
xót". Do đó "ngƣời không có lòng nhân thì thực hành lễ sao
đƣợc?" vì "nói về lễ không phải chỉ có lụa ngọc mà thôi".
Lễ không những chỉ là biểu hiện của nhân mà lễ còn có thể
điều chỉnh đức nhân cho đúng mực. Khổng Tử nói: "cung kính
mà không biết lễ thì mệt nhọc, cẩn thận mà không biết lễ thì nhút
nhát, dũng cảm mà không biết lễ thì làm loạn, thẳng thắn mà
không biết lễ thì làm phật ý ngƣời khác".
Ngoài "nhân" và "lễ", Khổng Tử cũng đã nhắc đến "trí",
"tín" nhƣng ông bàn về các nội dung này chƣa nhiều.
Về đường lối trị nước, Khổng Tử chủ trƣơng phải dựa vào
đạo đức. Ông nói: "cai trị dân mà dùng mệnh lệnh, đƣa dân vào
khuôn phép mà dùng hình phạt thì dân có thể tránh đƣợc tội lỗi
nhƣng không biết liêm sỉ. Cai trị dân mà dùng đạo đức, đƣa dân
vào khuôn phép mà dùng lễ thì dân sẽ biết liêm sỉ và thực lòng
quy phục".
Nội dung của đức trị, theo Khổng Tử gồm ba điều, đó là làm
cho dân cƣ đông đúc, kinh tế phát triển và dân đƣợc học hành.
Một hôm, Khổng Tử đi đến nước Vệ, Nhiễm Hữu đánh
xe cho ông, Khổng Tử nói: "Thật là đông đúc!" Nhiễm Hữu
hỏi: "Dân đông rồi thì phải làm gì?" Đáp: "Giáo dục họ".
Biện pháp để thi hành đƣờng lối đức trị là "phải thận trọng
trong công việc, phải giữ đƣợc chữ tín, tiết kiệm trong công việc
chi dùng, thƣơng ngƣời, sử dụng sức dân vào thời gian hợp lí".