Page 159 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 159
Tƣ tƣởng của Khổng Tử gồm 4 mặt là triết học, đạo đức,
chính trị và giáo dục.
Về mặt triết học, Khổng Tử ít quan tâm đến vấn đề nguồn
gốc của vũ trụ, do đó ông đã thể hiện một thái độ không rõ rệt về
trời đất quỷ thần. Một mặt, ông cho rằng trời chỉ là giới tự nhiên,
trong đó bốn mùa thay đổi, trăm vật sinh trƣởng; nhƣng mặt
khác, ông lại cho rằng trời là một lực lƣợng có thể chi phối số
phận và hoạt động của con ngƣời, do đó con ngƣời phải sợ mệnh
trời.
Đối với quỷ thần, một mặt Khổng Tử tỏ thái độ hoài nghi
khi nói rằng: "chƣa biết đƣợc việc thờ ngƣời, làm sao biết đƣợc
việc thờ quỷ thần", "chƣa biết đƣợc việc sống, làm sao biết đƣợc
việc chết"; nhƣng mặt khác ông lại rất coi trọng việc cúng tế,
tang ma và ông cho rằng "tế thần xem nhƣ có thần".
Về mặt đạo đức, Khổng Tử hết sức coi trọng vì đó là những
chuẩn mực để duy trì trật tự xã hội.
Nội dung của quan điểm đạo đức của Khổng Tử bao gồm rất
nhiều mặt nhƣ nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, dũng... nhƣng trong đó
quan trọng hơn cả là "nhân".
Nhân, một mặt là lòng thƣơng ngƣời, "điều mà mình không
muốn thì đừng làm cho ngƣời khác", trái lại "mình muốn lập
thân thì giúp ngƣời khác lập thân, mình muốn thành đạt thì cũng
giúp ngƣời khác thành đạt". Đồng thời đối với bản thân thì phải
"kiềm chế mình làm đúng theo lễ", nếu "không hợp với lễ thì
không nhìn, không hợp với lễ thì không nghe, không hợp với lễ
thì không nói, không hợp với lễ thì không làm". Ngoài ra, nhân
còn bao gồm các nội dung khác nhƣ cung kính, nghiêm túc,
thành thật, dũng cảm, rộng lƣợng, cần cù v.v... Nhƣ vậy, nhân là
một phạm trù rất rộng, hầu nhƣ đồng nghĩa với đạo đức.