Page 508 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 508
mạnh dạn không. Ta không thể ngồi trong nước đợi
người ta đến để bàn chuyện tiếp xúc, mà phải sang
hẳn nước người ta, tả xung hữu đột ở đồng đất nước
người để hiểu người ta cần gì, thiếu gì và muốn gì,
để học tập trên thực địa rồi phổ biến kinh nghiệm
cho đồng bào trong nước. Nếu không, những thành
công sẽ mang tính nhất thời, ngẫu nhiên, mà cái
nhất thời, ngẫu nhiên không thể đổi mới được đất
nước. Không có tiếp xúc văn hóa thực sự bằng trao
đổi kinh nghiệm, triển lăm, gửi những đoàn nhạc,
kịch... sang nước người ta, mà phải có những người
làm việc thường xuyên ở nước người ta, hoạt động
thành công đến mức khiến người ta thích các biểu
hiện văn hóa của mình, và bắt chước nó, dù là rất
ít, để cho văn hóa của họ mang những dấu ấn của
văn hóa mình. Đã có những nhà điêu khắc Việt
Nam thành công ngay ở nước ngoài, những người
nước ngoài hát những ca khúc tiếng Việt hay chẳng
thua bất kỳ ca sĩ Việt Nam nào, nhứng tác phẩm
văn học Việt Nam được chính người nước ngoài dịch
ra ngôn ngữ của họ... Như vậy lá đã có đột phá
khẩu, và việc mở đột phá khẩu không phải là chuyện
không tưởng.
Trong văn hóa như thế nào thì trong kinh tế
cũng thế. Dù cho người nước ngoái đầu tư ở Việt
Nam đông đến đâu cũng chưa phải là tiếp xúc kinh
tế thực sự. Chỉ khi nào những cơ sỏ kinh doanh
của Việt Nam thực sự bám trụ ở nước người ta, bán
được những sản phẩm của chính Việt Nam ở nước
người ta, lúc đó mới thực sự có tiếp xúc kinh tế.
510