Page 251 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 251

bài  được  đưa  vào  văn  tuyển.  Các  quan  chấm  thi
     không  cho  điểm  mà  phân  hạng  theo  bốn  hạng:  ưu,
     bình,  thứ,  liệt.  Ai  bị  liệt  lá  bị  loại  ngay,  bị  thứ  còn
     được thi  nhưng  cũng  rất  khó  đỗ  được.  Chỉ  đến  thời
     Pháp  thuộc  mới  cho  điểm.
         Các  loại  bài  thi  là  rất quan  trọng nếu  chúng ta
     muốn  đánh  giá  thực  chất  của  giáo  dục  xưa.

         5.  Phong  cách  bài  thi

         Kỳ  thi  đầu  tiên  là  bài  Kinh  nghĩa.  Đầu  đề  là
     một câu trong ngũ kinh,  tứ thư, thí sinh phải giảng
     nghĩa câu ấy. Nói là giảng nghĩa, nhưng không phải
     giảng theo như mình  hiểu,  mà  phải  nhớ thuộc lòng
     các  lời  giảng  của  Tống  Nho  và  trình  bày  lại  các
     cách giải  thích  của  họ.  Chỉ thị  của triều đình trong
     "Khâm  định  Đại Nam hội điển  sự lệ" quy  định việc
     xét  các bài  thi:  về  "Kinh  Dịch" thì theo Trình Minh
     Đạo  và  Trình  Y  Xuyên,  về  "Kinh  Thử'  theo  Đái
     Chấn,  về  "Kinh  Thi" theo  Chu  Hy,  về  "Kinh  Xuân
     Thu” theo  Công  -  Dương  Cao  và  Cốc  -  Lương Xích,
     về  "Lễ Ký" theo  "Trần  Hạo,  về  "Tứ  Thư” theo  Chu
     Hy.  Như  vậy  chẳng  qua  chỉ  yêu  cầu  thuộc  các  Idi
     giải  thích  của  Tống  Nho  má  thôi,  không  mảy  may
     được nói  trái.  Đó  lá  về  nội  dung.  Còn  về  hình  thức
    thì  một  bái  kinh  nghĩa  chia  ra  tám  đoạn  có  đối
    nhau,  mỗi  đoạn  lá  một  vế,  nên  gọi  là  "bát  cô" tức
    là  "tám  vế”.  Đây  lầ  lối  văn  cực  kỳ  hình  thức,  đến
    mức nói  đến  "bát cổ" tức  lá  nói  đến  chủ  nghĩa  hình
    thức  tàn  nhẫn  nhất,  một  tai  họa  cho  tư  duy.  Đen
    thời  Mao  Trạch  Đông  còn  nhắc  đến  thứ  "Đảng bát



                                                          253
   246   247   248   249   250   251   252   253   254   255   256