Page 222 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 222

Đây  lá  lời  một  ông  đình  nguyên  (Phan  Đình
        Phùng), trả  lời một ông cử nhân (Hoàng Cao Khải).
        Hai người đều hiểu Nho giáo, nhưng Phan xuất phát
        từ Nho giáo Việt Nam còn Hoàng xuất phát tử Nho
        giáo  Trung  Quốc.

             Khi  Hồ  Chủ  Tịch  nói:  "Trung với nước,  hiếu  với
        dân"  chính  là  biểu  hiện  đúng  cách  nhìn  của  Việt
        Nam  về  trung  và  hiếu.  Và  cách  nhìn  ấy  đã  động
        viên  hàng  triệu  đứa  con  lên  đường cứu  nước,  hàng
        triệu  bà  mẹ,  ông  cha  hy  sinh  tất  cả  cho  độc  lập.
        Điều  náy  chứng  minh  cái  thao  tác  quan  trọng  mà
        ít  người  chú  ý.  Nắm  được  cái  mới,  phủ  hợp  với yêu
        cầu của cách mạng vẫn chưa đủ. Còn phải biết trình
        bảy nó  sao  cho  phủ  hợp  với  tâm  thức Việt  Nam  thì
        cái  mới  ấy  mới  có  khả  năng  động  viên  được  toàn
        dân,  đem  đến  kết  quả  thực  tế.

             Cách  nhìn  này  chính  lá  cách  nhìn  của  Nguyễn
        Trãi,  khi  ông tự háo  về  điểm  mình  làm  trọn  "trung
        hiếu"  theo  cái  nghĩa  má  sau  náy  Hồ  Chủ  Tịch
        khẳng  định:
                  "Duy có  một  điều  trung lẩn  hiếu.
                 Mài  chẳng khuyết,  nhuộm  chẳng đen".

             Hay khi ông tuyên bố  một câu về  hình  thức  thì
        hệt  như  Khổng tử,  nhưng  về  nội  dung lại  thể  hiện
        đúng sự khúc xạ  "Trung hiếu hà  tằng hữu cổ kim?"
        (Trung  hiếu  làm  gì  có  xưa  nay?).  Nếu  ta  chỉ  xét
        đoán  theo  mặt chữ  thì  dứt khoát  sẽ  lầm  tưởng ông
        lặp  lại  một  khái  niệm  của  Nho  giáo  Trung  Hoa.
        Nhưng  trong  hành  động  thực  tế  lại  chính  là  một


        224
   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227