Page 211 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 211

6.  Đặc  biệt,  Khổng  giáo  không phải  là  một  học
   thuyết  cho  mọi  người.  Trong  thời  đại  phong  kiến
   của  Cổ  Trung  Quốc,  chẳng  có  học  thuyết  nào  có
   tham  vọng  náy.  Trong  một  nước  theo  tôn  ty  luận,
   chỉ  có  con  người  tôn  ty  (homo  hierarchicus).  Khổng
   giáo lá học thuyết để dạy những người của tầng lớp
   xã  hội  trên,  có  triển  vọng  ra  làm  quan  và  học  để
   ra làm quan,  ông gọi tầng lớp  ấy là  "quân  tử ”,  ông
   là  người  đầu  tiên  nhận  thức  được  rằng  trong  một
   xã  hội  tôn  ty  luận,  th?  người  làm  quan  phải  được
   đáo  tạo  cực  kỳ  chu  đáo  về  nhân  cách,  đạo  đức,  học
   vấn  để  đem  đến  sự  hòa  mục  trong  xã  hội.  Trong
   một  xã  hội  như  thế,  các  quan  hệ  xã  hội  chi  phối
   các  quan  hệ  kinh  tế.  Điều  này  nhân  loại  hiện  đại
   đã  chứng  minh  xong  (M.Mauss,  F.Tonnies,  K.  Po-
   lanyi).  Cho  nên  Khổng  tử  không  nói  đến  "lợi",  má
   chỉ  nói  đến  "tề  gia",  "trị  quốc”,  theo  con  đường  tự
   mình  nêu  gương  trước  để  cho  người  khác  theo.  Nó
   không  phải  là  con  đường  khổ  hạnh.  Nó  muốn  đạt
   đến giàu có, sang trọng, sự sung túc trong cuộc sống,
   nhưng  với  điều  kiện  là  không  được  trái  với  nhân
   nghĩa:  "Bất  nghĩa  mà  giàu  và  sang  thì  đối  với  ta
   như đám  mây nổi".
        7.  Học thuyết  ấy  bị  thay  đổi,  xuyên  tạc,  nhưng
   cái  phần  cơ  bản  vẫn  còn  ở  các  nước  theo  Khổng
   giáo.  Những  điểm  chung  của  các  nhà  Nho  là  lấy
   giác quan làm cơ sở của nhận thức để đi đến những
   quan  hệ  xã  hội  bất biến,  tu  dưỡng  mình  công  phu,
   trở  thành  mẫu  mực  trong  các  quan  hệ  ấy  để  làm



                                                          213
   206   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216