Page 169 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 169

chuyện  trai  gái  hò  hẹn  nhau,  ồng  lại  nói:  "Chăm
      chỉ  về  điểu  dị  đoan  thì  chỉ  có  hại  thôi",  ông  lập
      nên  trường  phái  mình  không  phải  ở  điểm  dạy  các
      kinh náy mà ở điểm lý giải các kinh theo quan điểm
      của  mình.
          Sai  lầm  của  Nho  học  đời  sau  lá  đồng  nhất  hóa
      các kinh này với  Khổng học.  "Luận ngữ" cho ta biết
      quan  điểm  của  Khổng  tử  về  "Kinh Thi" như  sau:
           -  Các con,  tại sao các con không học  "KinhThi?".
      Kinh Thi  có  thể  làm  người  ta  phấn  khởi.  Có  thể
      giúp sự quan  sát.  Có  thể giúp người  ta  quần  tụ  với
      nhau.  Có  thê giúp  ta  bộc lộ  điều  oán giận.  Gần  thì
      biết  được  cách  thờ  cha.  Xa  thì  biết  được  cách  thờ
      vua.  Lại biết được nhiều  tên  chim  muông" (Chương
      VII,  Dương  Hổ).

           Đây  mới thực  là nội  dung Khổng học qua  "Kinh
      Thi".Cũng vậy khi nói  đến  "Kinh Lễ",  nội  dung ông
      dạy không phải  chỉ  là  hiểu  văn bản của  "Kinh  Lễ".
           "Khổng tử nói:  "Người ta  cứ bảo: Lễ nói,  Lễ nói.
      Nhưng Lễ đâu phải  chỉ là  chuyện  ngọc  với lụa  mà
      thôi? Người  ta  cứ nói:  Nhạc  nói,  Nhạc  nói.  Nhưng
      Nhạc  đâu  phải  chỉ  là  chuông  với  trống  mà  thôi.
      (Chương  XVII.  Dương  Hổ).

           Việc  dạy  Thi,  Thư,  Lễ,  Nhạc  không  phải  việc
      riêng  của  Khổng tử.  Nhưng thời  Chu cũng như  sau
      này người ta chỉ biết có  câu,  chữ.  Còn  cách  dạy của
      Khổng tử là qua lễ, nhạc,  thi đạt đến một học thuyết
      hên  quan  tới  tu  thân.  Tu  thân  theo  quan  niệm  của
      Khổng  học  là  có  ý  thức  về  nhân  cách  mình,  trau



                                                             171
   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174