Page 118 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 118
có yếu tố pháp thuật, vận khí, phủ định thực tại
ở đây.
5. Một số đối lập giữa thức ăn Việt Nam với
thức ăn Trung Quốc cũng cho ta thấy sự khác nhau.
Tên thức ăn Trung Quốc rất cầu kỳ. Có món ăn gọi
lá "Ngũ long đại hội" thực tế là năm loại rắn, có
món gọi là "mây được nuốt" để chỉ món "Mằn thắn"
(Vân thôn) quen thuộc. Các thế võ Trung Quốc cũng
khẳng định một vũ trụ quan thống nhất giữa vũ
thuật với vũ trụ. Có cái thế gọi lá "Phượng hoàng
chuyển cánh" (Phượng hoàng chuyển đực). Có cái
thế gọi là "Gà vàng đứng một mình" (Kim kê độc
lập). Chỉ riêng cách uống trà cũng đã cầu kỳ hết
mức. Còn ở Việt Nam thì tên gọi rất đơn giản: mắm
tôm, mực nướng, thịt hầm. Không cần một chút văn
chương nào. Riêng món thịt chó được gọi lầ "Bò
Bắc", "Mộc tồn", "Thịt cầy" nhưng chẳng có gì là
văn chương cả. Cách chế tạo món ăn Trung Quốc
cầu kỳ hết mức, thậm chí chủ trương làm biến hẳn
mùi vị của cái vật được nấu. Còn trong thức ăn
Huế thì khác. Phải giữ được hương vị của các vật
được nấu mới là giỏi về nấu nướng. Có sự trau chuốt
công phu nhưng không cầu kỳ, cái sang kiểu Huế
là đế vương hóa một chất liệu dân dã, bằng lao
động tỉ mỉ chứ không phải lá sử dụng những chất
liệu không thể kiếm được.
6. Ông Nhiêu Tông Di (dao Tsung-i), người cầm
đầu môn Đôn Hoàng học, đồng thời là nhà thư pháp,
nhà họa sư, nhà nhạc sư nổi tiếng bậc nhất Trung
Hoa có hỏi ý kiến tôi về văn hóa Trung Quốc. Vì ở
120