Page 120 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 120
ta sợ. Tôi phục văn hóa Trung Quốc, nhưng lại sợ
nó. Còn tôi yêu văn hóa Việt Nam, vì nó gần gũi,
như bà mẹ của tôi".
Ông Nhiêu cũng tán thành nhận xét này và
nói: "Bây giờ tôi mới gặp người tri kỷ. M ấy năm
nay tôi là kẻ cô đơn”.
7. Tôi thiết nghĩ đã nói được cảm nghĩ của người
Việt Nam khi học tập văn hóa Hán. Văn hóa Hán
lá văn hóa của cả một thế giới. Nó có thể huy động
hàng triệu người, tiêu háng núi tiền vào một công
việc. Văn hóa Việt Nam là của một nước nhỏ và
nghèo, với một chính quyền trung ương phải dựa
trên một biển làng xã. Cho nên nó theo phương
châm làm nhỏ, nhưng chu đáo, cẩn thận. Nó tránh
cầu kỳ. Nó đi váo cái nên thơ, bình dị, nhưng tha
thiết với cuộc sống con người.
Như vậy, khi đi vào quỹ đạo của văn hóa Hán,
Việt Nam đã thực hiện một sự lựa chọn làm thành
bản sắc của nó. Trong cách trình bầy của tôi có thể
gây ấn tượng tôi coi thường văn hóa dân tộc, khả
năng tiếp nhận văn hóa nước ngoài của nó. Tôi cần
phải trình bày quan điểm của tôi về tiếp thu văn
hóa cho rõ ràng hơn để tránh hiểu lầm.
Khi tiếp xúc với một văn hóa khác mình, câu
chuyện không phải lầ bắt chước cho thật giống. Điều
này không thể đạt được vì cơ sở kinh tế, xã hội,
chính trị hai nước rất khác nhau. Muốn giống thì
chỉ có cái giống bên ngoài về hình thức, đồng thời
phải trả giá bằng cách bỏ mất bản sắc, diện mạo
của mình.
122