Page 115 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 115

say  mê  cái  gì  thì  đòi  cái  tuyệt  đối,  không  phải  như
  tôi  tuy  mang tiếng là trí  thức,  nhưng chỉ dám vươn
  lên  cái  mức  độ,  vừa  phải.
       4.     Bây  giờ  bàn  đến  họa  vá  nhạc.  Một  nhà  văn
  Trung  Quốc  phải  giỏi  cả  họa  lẫn  nhạc  và  họa  với
  nhạc làm thành nền tảng của văn hóa họ. Ta không
  biết  Khổng tử  có  học  họa  không,  nhưng về  nhạc  rõ
  ràng  ông  rất  giỏi,  rất  say  mê.  Tôi  không  có  kiến
  thức về nhạc để bàn chuyện này, nhưng có một điều
  chắc  chắn  là  tối  đại  đa  số  các  nhà  Nho  Việt  Nam
  đều  điếc  về  nhạc,  không có  khái  niệm  gì  về  vai  trò
  của nhạc trong quan hệ với di dưỡng tinh thần.  Còn
  về  họa  cũng thế.  Họa  và  nhạc đều là  công việc tầm
  thường của những người thợ thủ công hay nhạc công.
  Đặc  biệt,  tôi  không  thấy  trong  các  bảo  táng  một
  bức họa Việt Nam nào theo Quốc họa Trung Quốc hết.
       Họa  Trung  Quốc  là  gắn  liền  với  thư  pháp.  Một
  bức  tranh  không  có  thư  pháp  đẹp  không thể  gọi  là
  tranh,  trái  lại  một bức thư pháp  đẹp tự nó là tranh
  và  là  tranh  cao cấp.  Trong các nhà của vương công,
  vật  tô  điểm không phải  lá  tranh  mà  là chữ,  thường
  lá  chữ  thảo.  Một  bức  chữ  thảo  của  một  danh  bút
  lá  vô  giá.  Giữa  hội  họa  vá  thư  pháp  hết  sức  khó
  phân  biệt.  Bức  tranh  Trung  Quốc  không  treo  lên
  tường trong khung gỗ cứng như tranh thế giới. Người
  ta cuộn  nó  lại  như quyển  sách.  Và  khi xem thì  trải
  ra  xem  dần  dần  như  xem  tranh.  Người  ta  không
  nói vẽ  tranh  mà  nói  "viết  tranh" (tả  họa),  như  Viếí
   chữ” (tả  tự).  Các  công  cụ  vẽ  tranh  chỉ  là  các  công
  cụ  viết  chữ,  không  hơn  không  kém:  bút  lông,  mực


                                                         117
   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120