Page 110 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 110
viết là công cụ quan trọng nhất tạo nên tính thống
nhất của Trung Hoa qua mấy ngàn năm. Chưa hết.
Cũng chính nhờ loại chữ viết không phiên âm này
mà một người am hiểu Hán cổ có thể đọc các vãn
kiện từ thời Tần cho đến giờ, điều không thể có
trong bất kì nền văn hóa nào có một hệ chữ viết
theo ngữ âm. Tôi chỉ đọc được tiếng Pháp từ thế
kỷ XỴII trở về sau. Văn bản Pháp từ thế kỷ XIII
trở về trước chỉ dành cho một số người rất ít. Rồi
cái chữ Hán ấy lan ra khắp khu vực Đông A. Người
Việt bút đám với người Triều Tiên, người Nhật. Hình
như câu chuyện bút đàm này chỉ thấy ở những nưóc
theo chữ viết Trung Hoa. Theo tôi, trên trái đất
chưa hề có một công cụ văn hóa nào phổ biến hơn,
lâu dài hơn và có hiệu lực hơn. Tiếc là nhiều nhà
văn hóa Việt Nam coi nhẹ nó.
Chưa hết. Bây giờ xét đến cách viết. Người Việt
Nam có nhiều người viết chữ đẹp. Nhưng cái đẹp
đó nhiều khi là cái đẹp hoa tay, không phải cái đẹp
theo đúng yêu cầu của thư pháp Trung Quốc. Mình
nhìn người Trung Quốc viết và viết theo, cho nên
cái đẹp là hồn nhiên mộc mạc, kiểu đẹp dân dã. ơ
Việt Nam, các nhà Nho không mấy người học thư
pháp trong khi thư pháp là nghệ thuật cao nhất
của Trung Hoa, cao hơn họa và thơ. ông nội tôi
không cho phép thầy tôi viết chữ tốt, sợ sẽ viết
chậm không viết hết bài trong kỳ thi. Bác tôi thi
hỏng hoài vì lo trau chữ. Cụ nghè Nguyễn Xuân
Ôn nổi tiếng hay chữ nhưng cũng nổi tiếng là chữ
rất xấu.
112