Page 109 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 109
làm 218 bộ. Tức là có một hệ thống quy tắc không
thay đổi để quy phạm hóa các âm, các nghĩa bằng
chỉ 10 nét chữ của chữ viết Trung Hoa.
"Khang Hi tự điển ” có non bốn vạn chữ, nhưng
thông thường phải nhớ khoảng trên ba ngàn chữ
thì biết đọc, biết viết được. Điều đó không thể nói
là dễ dàng. Thế mà người Trung Quốc duy trì cái
vốn ấy mấy ngàn năm cho đến giờ, và số người
thông thạo nó cực kì đông đảo. Chưa hết. Rồi các
hình vẽ nảy lại chia ra những kiểu vẽ khác nhau:
nào lệ, nầo triện, nào thảo, náo chân, và tất cả đều
có quy tắc hết, không mảy may được phép vi phạm.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, chúng ta cũng có thể
hình dung trong nền văn hóa này con người có thói
quen phục tùng quy tắc như thế nào. Neu không
có cái bản lĩnh ấy làm sao có hiện tượng cả bốn
kiểu chữ đều tồn tại hàng ngàn năm trong một dân
số bằng một phần năm nhân loại được? Ta phải có
thói quen ngạc nhiên về cái hiển nhiên thì mới hiểu
trên trái đất chỉ có một văn tự như thế cùng với
những văn tự tiếp thu của nó mà thôi. Một người
trí thức cao của Trung Hoa thường thạo cả bốn kiểu
viết này. Còn những nhà Nho Việt Nam như chính
thầy tôi thú nhận chỉ học chữ chân, và một số chử
thảo thôi, sang chữ triện vá chữ lệ thì họ phải tra.
Sự thống nhất của Trung Hoa không phải thống
nhất bằng chính quyền, vì đất nước mênh mông
náy thường bị chia năm xẻ bảy. Cũng không phải
thống nhất bằng kinh tế, văn hóa. Kiểu thống nhất
của nó rất lạ: thống nhất bằng chữ viết. Chính chữ
111