Page 111 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 111

Thầy tôi  kể  lại  câu  chuyện  sau  đây:  Sau  khi  đỗ
     phó  bảng,  thầy tôi  thây  chữ mình  chưa Tàu,  đi  học
     vối  một  danh  bút  Trung  Hoa  ở  Huế  tại  hiệu  La
     Thiên  Thái.  Mỗi  tuần  học  chỉ  hai  giờ,  nhưng  mỗi
     tháng  m ất  nửa  tháng  lương.  Chỉ  sau  đó,  thầy  tôi
     mới  hiểu  thư pháp  là  cái  gì.  Hai tuần  đầu,  phải  cởi
     trần ra, chỉ  mặc quần  đùi,  không được cầm bút,  mà
     phải  tập  vận  khí.  Chỉ  khi  nào  ngắm  nhìn  cái  bắp
     thịt  nổi  lên  chứng  tỏ  đã  vận  được  khí  đúng  quy
     cách,  lúc  đó  mới  được  phép  cầm  bút.  Tập  được  vận
     khí  rồi,  phải  tập  cầm bút.  Trò  này cũng đòi  hỏi  hai
     tuần.  Phải  cầm  bút  như  thế  nào  để  truyền  hết khí
     ra  đầu  ngón  tay.  Cái  bút  lông  cầm  trong  ba  ngón
     tay  ngó  bên  ngoài  hết  sức  lỏng,  nhẹ  nhàng  nhưng
     thực  ra  là  rất  chặt,  không  ai  giật  được  nó  khỏi  tay
      mình.  Cứ  cầm  như  thế  má  không  được  viết  gì  hết.
      Chốc  chốc  ông thầy  lại  giật  mạnh  cây bút.  Cây  bút
      lại  rơi  ra.  Thế  lả  hỏng.  Tập  như  thế  hai  tuần  lễ.
      Một  ông  tiến  sĩ  Việt  Nam  nhìn  theo  con  mắt  văn
      hóa  Trung  Hoa  là  người  chưa  biết  cầm  bút.
          Sau đó đến trường phái. Trường phái dùng gân,
      trường phái dùng cốt... mỗi trường phái đều có những
      bậc  thầy  phải  theo.  Đã  theo  trường  phái  nào  thì
      phải  chấp  nhận những quy tắc  của  trường phái  ấy,
      không  được  lẫn  lộn.  ông  thầy  đưa  ra  những  tập
      danh  bút.  Mình  nhìn  qua  thấy  đẹp  cả,  nhưng  ông
      phân  tích  mẫu  cho  một  trang  để  thấy  bút  pháp.
      Lúc  đó  mới  hiểu  cái  khó  của  từng  kiểu  bút  pháp.
      Điều  đó  m ất  một  tháng.  Chọn  được  thầy  rồi,  lại
      phải  học  cách  bố  trí  các  nét  theo  đúng  từng  kiểu


                                                            113
   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116