Page 108 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 108

Trong nền văn hóa náy có cái gì giống như pháp
     thuật,  kỳ  đặc,  chẳng  ở  đâu  có  cả,  nhưng  ở  đây  lại
     hết  sức  hiển  nhiên.  Tôi  sẽ  nói  toàn  chuyện  hiển
     nhiên,  nhưng  cái  quái  lạ  là  nó  chỉ  thấy  ở  nền  văn
     hóa  náy  mà  thôi.

         Thầy  tôi  đã  dạy  tôi  cái  văn  hóa  này.  Nhưng
     càng  học,  tôi  càng không  hiểu.  Trong  tôi  có  một  sự
     phản  ứng  lại  tự  nhiên  khiến  tôi  phục  nó  nhưng  sợ
     nó,  rất khác cảm  giác  của  tôi  đối  với  vãn  hóa  Pháp
     mả  tôi  được  học  ở  nhà  trường.  Sau  này  tìm  hiểu
     cảm  giác,  tôi  thấy  văn  hóa  Trung  Quốc  là  một  vãn
     hóa đại  quý tộc sau  này lại  chịu ảnh  hưởng thương
     nghiệp  và  nỗi  sợ  hãi  của  tôi  là  xuất  phát  tử  tâm
     thức  công xã,  của  một  anh  nhà  quê,  dù  có  học  văn
     hóa  châu  Âu  và  không  phải  nghèo  khổ,  nhưng vẫn
     là  con  người  của  làng  xóm  Việt  Nam.
         Trước  hết,  nói  đến  chữ  viết.  Thứ  chữ  này  nếu
     nhìn  một  cách  hời  hợt  có  vẻ  như  là  một  hình  vẽ.
     Số hình vẽ thực sự kể ra chỉ thu hẹp trong hai trăm
     chữ thôi,  nhưng ngay  trong hai trăm chữ  này  đã  có
     một sự chuyển hóa cơ bản được thể hiện bằng mưòi
     nét  có  sẵn,  không liên  quan gì  tối  tự  nhiên  cả.  Tức
     là  hệ  chữ  viết  đã  bị  quy  phạm  hóa,  và  cách  quy
     phạm hóa một lần là xong cho toàn bộ lịch sử. Trong
     loại  chữ  gọi  là  hài  thanh  chiếm  tám  phần  mười  số
     chữ,  có  một  bộ  phận  chỉ  âm  và  một  bộ  phận  chỉ
     nghĩa.  Các  âm  lẫn  nghĩa  đều không phải  có  sẵn  tự
     nó.  về âm  nó  quy về  một  chữ  làm  nguyên  mẫu,  và
     nghĩa  cũng  quy  về  một  nghĩa  được  xem  là  nguyên
     mẫu,  cái  gọi  là  "bộ"  trong  chữ  Hán,  thường  chia


     110
   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113