Page 383 - AllbertEstens
P. 383

đó. Phương trình này là hoàn toàn thuận nghịch. Nhưng cơ học




                                                                     lượng tử có một cấu trúc  hai mặt: Ngoài các phương trình của



                                                                     nó,  còn  phải  có  một  lý  thuyết  về  đo.  Thật vậy,  phương  trình




                                                                     Schrödinger là đúng khi mà ta chưa tiến hành đo hệ, nếu không



                                                                     thì  chỉ  có  một  trong  các  kết  quả  khả  dĩ  (được  tiên  đoán  bởi




                                                                     phương trình) được thực hiện và nó được chọn ra một cách hoàn



                                                                      toàn ngẫu nhiên. Việc đo "thực tại hóa" một cách ngẫu nhiên chỉ



                                                                      một trong các tiềm năng của hệ. Đó là bất định luận  lượng tử.




                                                                      Sự  "rút  gọn  bó  sóng"  đó  có  đưa  hay không  đưa  vào  một  tính



                                                                      không thuận nghịch thời gian ? Nếu có thì nó sẽ là một mũi tên




                                                                      rất lạ đã xuất hiện ở đó: Các quan sát thực hiện trên các hệ đã

                                                                                    t                                    •                                       1                                t            •                                     •
                                                                      ngầm tham  gia vào việc tạo ra tính thuận nghịch !










                                                                      Phải chăng chẳng lâu nữa sẽ có sự tương hợp giữa các thời




                                                                      gian ?







                                                                                       Một điều  cuối cùng.  Do  muốn thử  nghiệm tính  đối xứng




                                                                      vật chất -  phản vật chất,  các nhà vật lý hạt vào năm  1964 đã



                                                                      khám phá ra rằng tương tác yếu hơi phá vỡ tính đối xứng thòi




                                                                      gian quá khứ - tương lai. Vấn đề còn đặt ra là tìm hiểu xem phải



                                                                      chăng ta cần phải hay không gắn một mũi tên của thời gian cho



                                                                      sự  phá  vỡ  đối  xứng  đó.  Hiện  nay,  đa  sô"  nhà  vật  lý tìm  cách




                                                                      nghiên cứu một cách tổng hợp vể mũi tên của thòi gian đã nghĩ




                                                                      rằng mũi tên ấy chắc chắn phải có liên hệ với hiện  tượng hấp



                                                                      dẫn. Thí dụ  như Zeh và Penrose. Theo các ông, có thể là có một



                                                                      liên hệ có vai trò thống nhất giữa sự vi phạm đối xứng vật chất -




                                                                      phản vật chất, hấp dẫn và mũi tên của thòi gian. Việc này còn



                                                                      đang được tiếp tục.





                                                                                       Song hiện tại, địa vị của thòi gian dường như là rất khác




                                                                      nhau đối với mỗi hệ khái niệm được đề xuất trong vật lý học. Bộ

                                                                                                                              •                        •                  »                                         ơ        ♦        1 /       I             •
                                                                      mặt  của  thời  gian  vẫn  còn  là  bộ  mặt  của  tượng  thần  sphinx.




                                                                      Không có tính phổ quát của thời gian. Phải chăng ở đó sẽ có một









                                                                                                                                                                                                                                                      381
   378   379   380   381   382   383   384   385   386   387   388