Page 355 - AllbertEstens
P. 355
đầu thế kỷ XX đã chấp nhận.
Theo lý thuyết cổ điển, mỗi hệ vật lý mà người ta muôn
mô tả sự phát triển của nó được chỉ bằng một sô" đại lượng vật lý
hay biến động lực, các biến này ở mỗi thời điểm có một giá trị
xác định, và nếu cho biết giá trị của các biến đó ở một thời điểm
nào đó thì sẽ xác định được trạng thái động lực cuả hệ ở thời
điểm ấy. Ngoài ra, người ta còn thừa nhận rằng sự phát triển
của hệ theo thời gian là hoàn toàn xác định nếu trạng thái của
nó là đã biết ỏ một thời điểm ban đầu đã cho. Một hệ như vậy có
thể là toàn bộ Vũ trụ và giả thiết về Thượng đê là không cần
thiết như nhà bác học Laplace đã khẳng định khi trả lời Hoàng
đế Napoléon^, vể toán học, tiên để cơ bản đó có nghĩa là các
biến động lực tuân theo một hệ phương trình vi phân bậc nhất
theo thời gian. Chương trình của vật lý lý thuyết cổ điển chính
là kể ra các biến động lực của hệ được nghiên cứu và tìm ra các
phương trình chuyển động tiên đoán được sự phát triển của hệ
phù hợp với các quan sát thực tế. Chương trình này đã được
thực hiện rất thành công từ khi cơ học Galileo - Newton ra đời
cho đến cuối thế kỷ XIX, mỗi khám phá thực nghiệm mới đều
được mô tả trên phương diện lý thuyết bằng cách đưa thêm
những biến mới và những phương trình mới hoặc bằng cách sửa
đổi các phương trình đã có sao cho có thể đưa vào trong khung
lý thuyết tổng quát các hiện tượng mới được phát hiện; vật lý
học cổ điển, theo sự phát triển như vậy, ngày càng trở nên đơn
Cuộc đối thoại giữa nhà bác học đầy tham vọng khoa học và vị hoàng đế muốn bắt
cả thế giói phải làm theo ý mình đã diễn ra tại điện Tuileries, theo lời kể trong [3], như
sau:
- Bá tước Laplace, tôi thấy thiếu một cái gì đó trong tác phẩm lớn của ông [tập thứ ba
của ”La mécanique céleste (Cơ học thiên thể) của Laplace, ông gửi biếu Napoléon
năm 1803].
- Thưa Bệ hạ, cái gì vậy ?
- Ông đã quen mat Đấng Sáng tạo trong cái thế giới của ông.
- Thưa Bệ hạ, thần không cần cái giả thiết ấy.
353