Page 169 - AllbertEstens
P. 169
không thể có một sự tách biệt rõ rệt giữa diễn biến của các vật
thể nguyên tử và tương tác vối các dụng cụ đo dùng để xác định
điều kiện trong đó các hiện tượng xuất hiện. Thật vậy, tính
riêng lẻ của các hiệu ứng lượng tử điển hình có biểu hiện riêng
của nó trong hoàn cảnh mà bất kỳ một ý đổ nào phân chia các
hiện tượng củng sẽ đòi hỏi một sự thay đổi trong cách bố trí thí
nghiệm, cách bố trí này đưa ra những khả năng mới về tương
tác giữa các vật thể và các dụng cụ đo mà về nguyên tắc là
không thê kiểm soát được. Do đóy chứng cớ thu được trong các
điếu kiện thực nghiệm khác nhau sẽ không thể hiểu được trong
khuôn khổ một bức tranh đơn nhấty mà cần được xem như bổ
« * m
sung theo nghĩa chỉ có toàn bộ các hiện tượng mới cung cấp hết
thông tin có thể có về các vật thể!
Trong các hoàn cảnh đó, ta gặp một yếu tố mơ hồ cơ bản
khi gán các thuộc tính vật lý quy ước cho các vật thể nguyên tử,
như có thể thấy rô ngay trong song đề về các tính chất hạt và
sóng của các electron và photon, ở đó chúng ta đứng trước những
bức tranh tương phản, mỗi bức tranh chỉ một khía cạnh cơ bản
của chứng cớ thực nghiệm. Một thí dụ minh họa về sự loại bỏ
các nghịch lý bề ngoài bằng cách xem xét các điều kiện thực
nghiệm ở đó các hiện tượng bổ sung xuất hiện là hiệu ứng
Compton, sự mô tả nhất quán hiệu ứng này lúc đầu đã đặt
chúng ta trước những khó khăn gay gắt biết bao. Như vậy, bất
kỳ sự bô trí nào thích hợp vói việc nghiên cứu sự trao đôi năng
lượng và xung lượng giữa electron và photon củng phải bao gồm
một phạm vi trong sự mô tả tương tác theo không - thời gian đủ
để xác định sô' sóng và tần sô có mặt trong hệ thức (ỉ) [E = h v v à
p - hơ]. Ngược lại, bất kỳ ý định nào xác định vị trí của va
chạm giữa photon và electron ĩĩiột cách chính xác hơn, do tương
tác không thể tránh khỏi với các thước đo và đồng hồ cô'định xác
định hệ quy chiếu không - thời gian, cũng sẽ loại trừ mọi sự xem
xét chặt chẽ hơn về cản bằng xung lượng và năng lượng.
167