Page 165 - AllbertEstens
P. 165
chính thông không dễ dàng được các nhà vật lý chấp nhậi*. Phải
mất 28 năm sau đó, ông mới được tặng giải Nobel do khám phá
này, trong khi Heisenberg, Schrödinger và Dirac, những người
đã sáng tạo ra cơ học lượng tử, đã được nhận vinh dự này chỉ
bảy năm sau khám phá. Vấn đề được bàn cãi chính là xác suất
ấy lại được gắn với một hạt riêng lẻ chứ không phải một tập hợp
nhiểu hạt đồng nhất như trong thông kê cổ điển, có nghĩa là,
theo cách giải thích của Born, đốỉ với thế giới lượng tử, có một
yếu tô' ngẫu nhiên cơ bản trong các định luật của tự nhiên.
Thượng đế, khi thiết kế thế giối này, Người đã để cho nó vận
động theo quy luật của sự may rủi, mà hàm sóng tìm được từ
phương trình Schrödinger cho phép ta đánh giá sự may rủi đó.
Einstein không tin rằng thế giới lại có thể như vậy. Ngay
trong năm 1926, ông đã viết cho Born: "Cơ học lượng tử chắc
chắn là gây ấn tượng mạnh mẽ. Nhưng một tiếng nói bên trong
đã bảo với tôi rằng nó vẫn chưa phải là sự vật thực (real thing)...
Tôi tin rằng, trong bất kể tình huống nào, Thượng đế cũng
không chơi xúc xắc” [13].
Nhưng đã có một khám phá mới, khám phá nàý đặt thêm
một trọng lượng lớn cho quan điểm xem sự "kỳ lạ lượng tử"** là
nằm trong chính bản chất của các hạt vi mô. Đó là hệ thức bất
định do Heisenberg tìm ra như là một hệ quả của cơ học lượng
tử, bắt đầu sự bận tâm về câu hỏi: Nếu như cơ học cổ điển
J m • •
không còn đúng nữa khi áp dụng cho thế giới lượng tử thì vì sao
lại có sự "không còn đúng nữa” đó; hay cụ thể hơn, cái gì đã hạn
chế sự mô tả tự nhiên theo các khái niệm và định luật của vật
lý học cổ điển ?
Theo Sukys, "Sự kỳ lạ lượng tử (quantum weirdness) chỉ những hiện tượng lượng tử
dường như thách thức kinh nghiệm thông thường (common experience) khi giải thích
theo cuôc sống hàng ngày" [11]. *
163