Page 23 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 23
Tôi đầu hể biết gì về ba để mà nhớ, mà trông. Mãi cho đến khi tôi
lên bảy tuổi, rổi vào một buổi sáng lúc má và tôi đang ăn cơm nguội
với mắm chưng ở nhà sau, bỗng có tiếng anh Hai từ ngoài vọng vào
báo tin vui:
- Má ơi, ba về, ba vể má ơi!
Anh Hai reo mừng tôi cũng mừng theo mà sao lại thấy sỢ sỢ. Bởi từ
lúc sinh ra đến nay, tôi đâu tháy mặt ba bao giờ. Má thoáng chau mày
rồi cười nhìn tôi:
- Ba con vể rổi đó, ra đón ba đi để cho biết mặt cha. Má buông đũa,
đặt chén cơm xuống bàn rổi dắt tay tôi ra nhà trước. Tôi rút tay, bước
lại ôm góc cột chõ cửa buổng ngó ra sân.
Thấy anh Hai nắm tay dắt vào một người đàn ông, tôi đoán chắc đó
là ba rổi. Má bỡ ngỡ hỏi:
- Ông mới về!
- ờ, mới tới! Thằng Xuyến nhổ giò lớn dữ, tướng vóc con trai rổi,
còn mấy đứa...
- Tụi nó đang ở ngoài ruộng, chỉ có con Ngởi ở nhà đây. Vừa nói má
vừa nhìn về phía tôi. Còn con Nhân với con Bưởi, chắc chạy chơi đâu
đó. Hổi hôm ghé ở đâu mà vể nhà sớm vậy?
- Tôi ngủ nhờ ở nhà ông bạn ngoài ngã tư Na Rộn.
- Ông vể thăm con, còn có việc gì không?
- ờ, trước thăm sau có mấy việc. Thôi, để tối rồi nói. Ruộng nương
năm nay khấm khá không bà?
- Trước còn kha khá, mấy năm gần đầy mùa màng thất bát làm
không đủ ăn, phải mướn thêm một trăm công cho tụi nhỏ xúm làm
với nhau. Mấy đứa lớn rồi, thường phải bỏ học lo làm ruộng. Con
Vân, con Nho, có nhiểu người đến dòm ngó. Tôi sỢ con dốt, vể nhà
chổng rổi còn học hỏi gì đưỢc. Có nhờ ông thầy Năm Nữ qua dạy cho
hai đứa, sẵn cho con Ngởi cùng học luôn. Tháng chạp này gả con Vân,
ông nhìn chút thời gian vể cho con nó mừng.
Má tôi rót nước... giãi bày chuyện nhà, chuyện ngoại, chuyện mấy
cậu. Ké những chuyện dính dấp tới gia đình ngoại. Bây giờ tôi mới
22 HỒI ứ c NGÔ THỊ HUỆ