Page 27 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 27
nghe cái cộp, xuồng chựng lại. Má tôi quýnh quáng vội tấp xuồng vô
bờ, lớn tiếng hỏi:
- Sao vậy con?
- Tự nhiên thấy chóng mặt.
- Chắc là trúng gió rồi. Má trao cho tôi chai dẩu Nhị Thiên Đường
và giục:
- Xức dầu mau đi để về cho lẹ.
Suốt gẩn một tháng tôi bị cảm, tội nghiệp cho má, lớp lo ruộng
nương, lớp lo cuộc sống không lúc nào rảnh rỗi. Bất kể ngày đêm, má
lo từng tô cháo, từng chén thuốc, không rời tôi một bước.
Cơn lám bịnh kéo dài, trong người tôi có những đổi thay khiến tôi
cảm nhận sao như tuổi thơ dần dần lùi xa. Tiếng âm âm, à tôi nhớ ra
rổi! bà ngoại nhắc lời ông ngoại bảo đó là “tiếng sóng bủa ghểnh” lan
trong lòng đất. Nhiều lần trong giấc mơ, tôi nghe tiếng sóng đó liên
tiếp trở đi trở lại, có đêm nó đánh thức tôi dậy... Từ đây khi nghĩ đến
làng quê, trong lòng tôi không chỉ có những cảnh ruộng đồng bát ngát
với những cánh cò bay mà còn thấy làng quê mình dính liền với biển
khơi mênh mông có tiếng sóng bủa ghểnh ầm ầm trong lòng đất. Còn
có một đổi thay khác trong bữa ăn thường ngày của tôi: trước những
tô cháo cá do má nấu hồi nào đang bốc hơi thơm phức mà chị em
tôi thường giành nhau từng chén, sao bây giờ tôi thấy “nhờn nhợn”,
cứ hớp vào là nôn mửa. Má hết lời dỗ dành, thương má quá, nhưng
chẳng làm sao húp được một muỗng. Tôi lại thấy thèm ăn tàu hủ, rau
luộc, đọt bí chấm với chao, với nước tương.
Liên hệ với chuyện tiếng sóng bủa ghểnh, tiếng chuông chùa và tiếng
tụng kinh ngân vang trong giấc mơ do tôi kể, có lần má buột miệng:
- Chắc con nhỏ này có căn tu rồi!
Khi dứt bịnh tôi vẫn thấy “ớn” cá thịt và từ đó ăn chay trường luôn.
Không tu hành theo đạo phái nào, nhưng ăn chay trường tôi thấy
người nhẹ nhõm, tâm tính trẩm tĩnh, ít hờn giận, chỉ có điểu là thấy
âu lo thương má, và tôi tự nhủ: phải tìm cho ra lời đáp của câu hỏi tự
đặt ra cho mình “làm sao cho má bớt nhọc nhằn, bớt khổ đau?”.
26 HỒI ứ c NGÔ THỊ HUỆ