Page 32 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 32
Vể nhà tôi vẫn ăn chay trường và được mỢ Năm khen là đứa con
có hiếu, dám chịu khó, chịu khổ cầu nguyện cho mẹ. Được mỢ Năm
khen tôi thấy mừng, nhưng điểu làm cho tôi mừng hơn là niểm tin
Phật trời cứu độ chúng sinh và trong chúng sinh chắc sẽ có người mà
tôi yêu thương nhất là má. Suốt hai năm trời sau đó, lầu lâu tôi lại xin
đưỢc theo mỢ Năm trở lại núi Cấm, ngồi kiết già trong am một tuần
lễ. Tấm lòng thành của tôi, một Phật tử, một đứa con mong báo hiếu
cho mẹ đưỢc mỢ Năm, các sư sãi trong điện Bù Hông chia sẻ.
Vậy mà năm lụn tháng tàn, sao chẳng thấy cuộc sống của má khá
lên chút nào, vẫn cứ phải âu lo chuyện ruộng đồng rẫy bái, cứ hằng
ngày phải bơi xuồng đi bán hàng bông mà vẫn thiếu trước hụt sau,
đàn con nheo nhóc và thấp thỏm trông đợi ba tôi quay vể. Trong tâm
hồn trẻ thơ đang bổng bột, tôi thấy bắt đầu phân vân...
Năm 1932 Mỹ Quới có xây một thánh thất Cao Đài ở gần nhà tôi.
Tín đổ đến thánh thất hành lễ mặc toàn đồ trắng, gọi nhau là “đạo
hữu”. Đạo thờ Thiên Nhãn, trong khi giảng đạo thầy thường nhắc các
tín đồ “thương người như thể thương thản”, giúp đỡ người thân cô thế
cô, ăn ở hiển lành. Trong dân gian có lời lan truyền: muốn cầu phước,
đến đó mà cẩu, hiệu nghiệm trông thấy! Thoạt đầu đến xem làm lễ,
tôi nhìn tín đồ ai cũng mặc toàn đổ trắng, vừa sạch sẽ vừa sáng sủa,
cũng hay hay và thấy thích. Mấy bạn cùng lứa được làm đồng nhi, mặc
áo dài trắng, quán trắng, lo việc “dâng nước thánh”, làm lễ vừa trang
nghiêm, vừa lạ mắt. Đến thánh thất bước đẩu tôi xin làm công quả, rồi
dần dần cũng ngổi niệm kinh để cầu ơn trên phù hộ má tôi thoát khỏi
cảnh khổ đau. Sau một thời gian tôi cũng đưỢc vào hàng ngũ đồng
nhi. Từ đó không trở lại núi Cấm.
Bước vào tuổi mười bốn, tôi được nhập vào đội học trò lễ, thuộc
nằm lòng các bài đi đứng, dâng hương, cẩu nguyện đúng lẽ nghi trong
đạo. Trong làng tôi có rất nhiểu người và cả gia đình tôi theo đạo bởi
ai cũng có góp sức vào việc xây dựng thánh thất.
Mỗi năm đạo tổ chức lễ hội ở nhiểu nơi, và là đổng nhi, học trò lễ
tôi được đi khắp các nơi. Đến đầu tôi cũng lại thấy dân nghèo, dần
khổ, và nhiều lẩn chứng kiến tận mắt những cảnh khổ đau xé lòng:
Tiéng sóng bùa ghénh 31