Page 33 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 33
đói không cơm ăn, đau không thuốc uống, từ nhỏ không được học,
lớn lên dốt nát, hết năm này sang tháng khác quẩn quanh bên miếng
ruộng, bên dòng sông mưu cầu cái sống. Sống ở đó, lớn lên ở đó, rồi
lấy vỢ lấy chồng, rồi sanh con đẻ cái, lại lớn lên rổi lại cưới gả... Cái
vòng lẫn quẩn trong đói nghèo, bệnh tật không sao thoát ra đưỢc. Tôi
lại tự hỏi: "Vậy thì mình cầu nguyện để làm gì đây?” Bế tắc chẳng tìm
ra đưỢc lời đáp và ước mơ đổi đời cho má cũng ngày một héo mòn.
Trong những năm tháng này mấy anh mấy chị tôi lần lượt lập gia
điirh. Các chị bắt đẩu sanh con đẻ cái, tôi được làm dì. Một hôm từ
thánh thất về tôi thấy trong nhà có người anh rể, chổng chị Năm tên
Trần Văn Bảy (tức Bảy Xệ) gặp mặt anh trong bụng đã thấy giận rồi,
bởi nhiều lần bị anh chọc tức, trêu tôi hết đi chùa đi thánh thất, hết
mặc đồ lam, màu già theo đạo Phật đến mặc đồ trắng của đức Thầy.
Tôi tranh cãi quyết bảo vệ tâm tưởng của mình, nhưng thường là đuối
lý trước những lời bài bác của anh. Tức quá chỉ còn biết khóc và đi
méc chị Năm.
Có lần anh nói như đinh đóng cột: điều mà dì thành khẩn cầu
mong là má đỡ khổ, bà con làng xóm đỡ khổ, ở bên Nga cách mạng
thắng lợi đã giải phóng dân tình trên một phẩn sáu quả địa cẩu khỏi
cảnh áp bức, được sống tự do, không còn nạn áp bức, bóc lột.
Lần đẩu nghe nói đến “cách mạng”, “áp bức bóc lột” tôi chưa hiểu
gì, tuy không hiểu nhưng tôi không cãi lại mà chỉ lắng nghe, nhìn anh
với thái độ dò xét và muốn tìm hiểu những điểu anh Năm giãi bày:
Hôm đó trông thấy tôi, anh vui vẻ lên tiếng:
- Dì Bảy đi lễ về đó hả?
- Dạ, anh Năm mới tới, chị Năm đầu?
- Chị dì đi trên ngã tư mua đồ sửa soạn đám giỗ. Hổm rày dì khỏe
không? Còn đi chùa nữa không?
- Tôi thôi đi chùa lâu rổi, đường đi xa quá. ở đây có thánh thất Cao
Đài, đến cầu nguyện ở đó cho gần nhà, mà anh hỏi chi vậy anh Năm?
- Tôi có cái nẩy muốn cho dì coi. Coi để biết, nếu có gì khó hiểu cứ
hỏi tôi, đừng cho ai biết nghen!
32 HỒI ức NGỔ THỊ HUỆ