Page 28 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 28
Tôi có một người mỢ, vỢ cậu Năm tôi; mỢ theo đạo Phật; tu tại gia.
Hằng năm cứ đến tháng bảy, mỢ lên núi ở trong chùa một tháng để
cầu nguyện. Nhơn có lần mỢ ghé thăm, nhớ lời má nói có căn tU; tôi
mới hỏi “lâu nay mỢ có còn lên núi; đi chùa không?”.
Mợ Năm nhìn tôi dò xét:
- Năm nào lại chẳng đi; mỗi năm một tháng và mỢ còn nói thêm:
- Mình tu hành, lên chùa cầu nguyện, Phật linh lắm. Ai cầu gì được
nấy, có người cúng chay mười ngày. Nhiều người nghèo quá nhờ được
trời Phật phù hộ; sau đó làm ăn khá, có người giàu lên.
Đáp lại thắc mắc của tôi “nếu được như vậy thì đầu còn có ai nghèo
nữa”; mỢ Năm cho rằng: “An thua là tấm lòng thành”.
Tôi liển nảy ra ý nghĩ, thử đi cầu trời Phật cho má mình đỡ khổ nên
ngỏ lời xin năm nay cho đi theo lên núi với mỢ. Chẳng những nhận lời
ngay, mỢ còn tin cậy nói thêm:
- Con ăn chay trường; có căn tu rồi đó, cẩu xin chắc hiệu nghiệm
lắm! Ráng hết bệnh đi; mỢ sẽ đưa con theo. Mợ cháu mình sẽ đi lên
núi Cấm ở Thất Sơn tinh Châu Đốc.
Đêm đó tôi cứ trằn trọc với ước mơ sớm được lên núi cầu Phật
cho má bớt khổ, và cũng nhớ đến bao nhiêu người còn nghèo khổ
hơn má. Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, không nhà không cửa.
Trước đây hằng ngày theo má đi bán tôi luôn gặp cảnh đau xót: mấy
đứa cùng lứa tuổi núp trong bụi chuối lén nhìn mọi người ăn uống ra
vẻ thèm thuổng lắm!
Tôi thầm nguyện cầu đưỢc trời Phật ban phước cho gia đình má tôi
và những gia đình quá khổ đau đầy dẫy trong thôn xóm được no ấm,
hạnh phúc. Nếu phải ở trên núi suốt đời và chùa giao việc gì tôi cũng
sẽ sẵn sàng gánh vác.
Ngày tháng trôi qua, không có ai nhắc chuyện dắt tôi đi núi Cấm,
chắc thấy tôi còn nhỏ và thường hay đau ốm.
Đến lúc tôi lên mười một tuổi, một hôm nghe má bảo “Mai này mỢ
Năm sẽ qua dẫn con đi núi Cám”, tôi mừng quýnh. Không biết chuẩn
bị sẵn từ bao giờ, má trao ngay cho tôi một chiếc giỏ trong đó quẩn áo,
Tiếng sóng bủa ghénh 27