Page 26 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 26
Nhìn thấy tôi đang lấp ló bên cửa buồng, ông đưa tay ngoắc, ra dấu
kéo tôi đến ngồi với ông. Đang tức ông làm khổ má, làm má khóc,
làm sao tôi đến được. Tôi chạy trở vào buồng, ngồi trốn trong góc tối,
nước mắt ràn rụa, chẳng biết làm gì.
Má tôi trở vào buồng đưa tôi lên giường ôm tôi, bàn tay chai sạn
vuốt tóc dỗ dành tôi. Đèn mờ mà tôi thấy nét mặt má rất buồn. Đi vào
giấc ngủ mà tôi cứ nấc từng cơn.
Sáng dậy trông ra cửa đã thấy má đứng từ bao giờ và nói vói theo
ba đang lững thững bước ra.
- Ông đi mạnh giỏi, nhớ đừng quên ngày gả con Vân nghen!
Má như nghèn nghẹn. Tôi chạy ra ôm chân má, nhìn vể hướng ba
đi, dáng đi Uêu xiêu giữa hai hàng trâm bầu quen thuộc, hình bóng ba
càng lúc càng xa, cô đơn, mờ dẩn... Đầu có ngờ từ nay không còn nhìn
thấy lại ba tôi. Má gọi các anh chị em lên nhà trên giao cho anh Hai
“quyền huynh thế phụ” các con phải nghe lời anh Hai.
Tôi lên tám tuổi. Thêm một năm lúa thát mùa gẩn như trắng tay.
Nắng chói chang kéo dài, trời không mưa nổi. Mạ vừa bén rễ thì bị
cơn nắng dập vùi. Rổi nước mặn xâm thực sầu vào sông rạch. Các anh
chị tôi ngày đêm canh con nước lớn để be thêm bờ chỗ dễ bị nước
mặn tràn vào. Má không đêm nào ngủ đưỢc, âu lo ngày mai đàn con
sẽ sống ra sao? Ngoài ruộng nhà và ruộng mướn với lao động chính
là anh chị em tôi, má còn phải làm thêm đủ nghề: bơi xuổng vào sầu
vùng đất mới khai phá mua bầu bí, dưa leo, cải xanh đem bán dài theo
các xóm ven sông kiếm ít đồng lời. Má sống cơ cực thui thủi chạy vạy
lo lắng cho từng đứa con, cho cả nhà, sức lực khô kiệt dẩn. ĐưỢc theo
má bơi xuồng đi bán hàng bông, má bơi lái tôi bơi mũi, quen dẩn với
khách mua, tôi tự mình đem rau cải giao hàng từng người, thâu tiển
mang vể. Đôi khi má cũng bán bánh, bán bún tôi lại theo bưng cho
người ta ăn, rổi rửa chén, thầu tiển. Tháng năm qua nhanh quá, lụi đụi
tôi đã mười tuổi rồi.
Một hôm theo má đi bán rau cải, lúc trở vể, đang bơi xuồng chợt
thấy lảo đảo, trời đất quay tròn. Tôi vội níu lấy be xuồng, bỏ cây dầm
Tiếng sóng bủa ghénh 25