Page 22 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 22

cô gái thứ sáu của ngoại. Dịp may lại đến, Lượm không ngại ngùng
       “thưa chuyện” với ông. Vốn đã có để ý và phát hiện chàng trai tính
       tình hiển lành, chất phát mà gan góc, có ý chí và nhiểu điểm hạp ý, đôi
       lán ông cũng nghe bà ngoại có lời khen Lượm có ý tứ, chịu khó làm
       ăn. Ông nghĩ:  “Biết đâu đây là duyên phẩn của con sáu”, nên ngoại
       không đắn đo gì khi chấp nhận một rể con như Lượm.

          Một đám cưới được tổ chức đơn sơ và giữ đúng lễ giáo ông bà. Hai
       vỢ chổng son trẻ sớm ra riêng, cất một căn nhà phỏng theo kiểu nhà
       ngoại, cũng ba gian hai chái, có nhà cẩu tiếp nối nhà sau có hàng lu
       hứng nước mưa. Cơ may thế nào, chính từ đôi vỢ chổng chung sống
       đẩy hạnh phúc này mà chị em tôi lần lượt chào đời. Anh Hai tên Ngô
       Văn Xuyến, chị Ba là Ngô Thị Vần, anh Tư mất lúc vừa hai tháng tuổi,
       chị Năm có tên Ngô Thị Nho, anh Sáu tên Ngô Văn Nghĩa, tôi thứ
       bảy, sanh năm  1918. Sau tôi còn hai đứa em, đứa thứ tám tên Ngô
       Hiển Nhân, đứa thứ chúi tên Ngô Thị Bưởi (sau này mới lấy tên Ngô
       Duy Liên).
          Sau khi ăn ở với nhau có tám mặt con, má tôi gánh vác việc nuôi
       dưỡng đàn con nhỏ, ngày đêm lo toan mọi việc trong gia đình. Tuy
       không làm bận bịu nhưng cũng thiếu quan tâm chăm sóc chồng, đó
       là mối ân hận, khổ tâm của má sau này. Ba tôi cũng chẳng đòi hỏi gì
       ở má, nhưng lại đem lòng dan díu một cô gái trẻ duyên dáng và cùng
       dắt nhau bỏ nhà ra đi khi người này đang mang thai. Má tôi mới bốn
       mươi tuổi, từ đầy trơ ưọi với bầy con bảy đứa. Anh Hai và chị Ba cách
       nhau chỉ một năm, sau đó chị em tôi cách nhau hai hoặc ba năm tuổi.

       Chúng tôi lớn lên chỉ biết có má, má vừa làm mẹ vừa làm cha, là tất
       cả. Còn má nhìn mỗi đứa con lớn khôn lấy đó làm niềm vui, thêm sức
       vượt qua những nỗi đau cùng cực suốt cuộc đời bất hạnh. Tiếng má
       hát ru trong buổi trưa nắng oi nồng, bàn tay vỗ về ấp yêu trong đêm
       khuya vâng, tất cả khắc sầu vào tầm trí của tôi từ tấm bé cho đến tận
       hôm nay vẫn không phai mờ. Từ khi biết suy nghĩ thấy sao đời má khổ
        quá, tôi tự hỏi: phải làm gì đây để chia sẻ gánh nặng, niểm đau, nỗi
       nhọc nhẳn của má? Qua năm tháng nối tiếp, những suy nghĩ này luôn
       làm tồi ray rứt suốt tuổi thơ.


                                                          Tiéng sóng bùa ghénh  21
   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27