Page 25 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 25
nói với mình cho lại cái bẳng khoán,., rổi ông ngập ngừng, còn má
lặng thinh một hổi mới nói:
- Hổi sáng tôi đã tỏ rõ với ông, mấy năm hén thất mùa, ngoài ruộng
nhà còn phải mướn thêm một trăm công. Bầy giờ ông lấy bằng khoán
đi để lo chuyện của ông, mẹ con tôi biết tính sao đây?
Ông giãi bày tiếp:
- Kẹt quá mới tính như vậy, còn có lương tâm thì nỡ lòng nào...
mong bà hiểu cho tôi. ở xa tôi đâu lường nổi cảnh khổ của nhà mình,
bây giờ tai nghe mát thấy... ông lắc đầu thở ra và nói tiếp:
- Thiệt khó tính quá!
Không đợi ông nói thêm, bà bước trở vào buồng, qua ánh đèn rọi
thẳng vào mặt má, tôi thấy như má sắp khóc. Thương má quá, tôi ngồi
chồm dậy ôm má. Vuốt tóc tôi, má dỗ dành:
- Ngủ đi con, chuyện người lớn, má có cách lo liệu.
Đáy nhẹ tôi ra, má đi mở tủ cám lấy vội một cuộn giấy tròn rồi
bước ra, giọng buồn buồn:
- Đầy, bằng khoán đây, ông muốn cứ lấy đi! Mẹ con tôi sau này có
ra sao sẽ tính.
Từ nhà sau anh Hai tôi giận dữ chạy phóc tới ngăn tay má:
- Không được, má đừng có đưa. ông đành lòng như vậy, coi được
hả? Ông đi đi, ra khỏi nhà này ngay.
Nghe tiếng ổn ào, chị Ba, chị Năm, anh Sáu cũng xúm đến, hết
nhìn ba rồi nhìn anh Hai, vẻ hốt hoảng.
Má nghiêm sắc mặt đáy anh Hai ra.
- Xuyến, con không được hỗn với ba, chuyện gì để ba má tính,
nghe lời má, các con đi ngủ đi...
Anh Hai đứng lặng thinh mà mắt cứ lườm lườm hướng về phía ba.
Ba tôi cầm bằng khoán lên mở ra xem, một lát cuộn lại rồi đặt trước
mặt má.
- Không, tôi không lấy đầu! Hổi nãy tôi có nói ở xa không thấu
hiểu đưỢc cuộc sống của mấy mẹ con, bà tha thứ cho, và cám ơn bà đã
chịu cực khổ nuôi đàn con khôn lớn như hôm nay.
24 HÓI ức NGÔ THỊ HUỆ