Page 21 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 21
Ngoại cười thông cảm rối đáp chậm rãi:
- ờ, chuyện đó cũng thường xảy ra, con khó nuôi mà! Chú có định
làm bao nhiêu đất chưa?
- Dạ, chưa dám tính. Mong cứ làm từ từ, có công mài sắt...
Ngoại đùa chêm vào:
- Rồi có ngày thành điển chủ phải không?
Trông qua dáng dấp và nghe lời ăn tiếng nói, ngoại như xua tan
nghi ngại, nói cởi mở:
- Chú tính vậy cũng được. Uống hết nước đi rồi chú theo tôi đi
coi đất.
Cả gia đình ngoại đến giờ đã cầm chắc trong tay ba trăm công,
cũng vừa rồi nên không tính chuyện khai phá thêm...
Ngoại đưa anh Lượm đi coi ruộng nhà, đến vùng đất sát rừng,
ngoại đưa tay chỉ:
- Đầy, chỗ này đầy. Đất tốt lắm, tôi lớn tuổi rồi, sắp nhỏ mỗi đứa đã
có một trăm công được rồi. Nếu hợp ý chú nhận chỗ này đi, giáp ranh
với đất của thâng út nhà tôi.
Cảm kích tám lòng và vốn sống của ngoại, anh LưỢm nói với giọng
run run:
- ĐưỢc bác thương tình chi bảo, cháu rất mang ơn và kính bác như
bậc cha chú, chẳng khác gì công sanh thành.
- Thôi được rồi! Chú có sức trai trẻ, cố mà làm ăn, lo gì không nên
nghiệp. Thôi, mình vể đi, rồi còn cơm nước nữa.
Ngoại ra vẻ có cảm tình với người khách, cả nhà ai cũng dành cho
anh những cử chỉ thân thiện. Chàng trai trẻ từ đó siêng lui tới vùng
đất này, mỗi lần lưu lại năm ngày, bảy ngày hển, và có khi ròng rã nửa
tháng để dốc sức vào công việc vỡ hoang. Khi gặp vùng nhiều gai gốc,
cây lớn, rẽ sâu anh mới thuê người phụ giúp. Vâng ý của ngoại, mấy
cậu hết lòng tiếp tay cho anh LưỢm, bất kể khó nhọc đến đâu.
Chỉ sau mấy tháng, trên bản đổ làng Mỹ Qụới nổi lên thêm một
vùng đất mới quang đãng. Trong thời gian qua lại gần gũi gia đình tôi,
tuy có ngán ngoại nhưng anh Lượm đã chú ý và để lộ tình yêu thương
20 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ