Page 19 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 19

lần lượt từng mảnh vườn cầy trái đưỢc vun trồng nhiểu thêm. Ngày
           tháng như thoi đưa có được những vụ thu hoạch đầu mùa kha khá, bà
           con ai nấy đểu nhận ra trên vùng đất mới, có chung sức chung lòng,
           chia sẻ ngọt bùi mới có được cuộc sống ấm no, ước ao trông đợi một
           cuộc đổi đời sẽ đến.
              Qua bao thử thách, lao động cật lực ngày đêm của cả già trẻ gái trai,
           gia đình ngoại tôi khấm khá dần lên. Phẩn của ngoại khai khẩn được
           một trăm công đất, các cậu mỗi người cũng được ruộng vườn từng áy
           đất. Tiếng lành đồn xa, bà con nhiểu nơi không ai hẹn ai cũng đổ vể
           đây phá rừng làm rẫy, phá rẫy làm ruộng, mùa này, sang mùa khác và
           qua gian truân, bển chí, làng Mỹ Quới của chúng tôi thành hình và
           từng bước mở rộng đời này qua đời sau.

              Các cậu tôi tràn đầy sức vóc trai tráng lần lượt lập nên gia thất,
           còn các cô con gái trong nhà cũng lớn lên trổ mã trông dễ coi nên
           không thiếu mối manh ngấp nghé dạm hỏi. Qua hàng chục năm lao
           lực không tiếc sức, dãi nắng dầm mưa, ngoại tôi vóc dáng già đi mà
           tinh thần thì vẫn cứ tỉnh táo, minh mẫn. Gia sản cơ ngơi khá khang
           trang, nhà ba gian hai chái, có nhà nối nhà trước nhà sau, lu chứa nước
           mưa mấy dãy qua mùa nắng hạn không sỢ thiếu.

              Vào một buổi sáng trời, có một người cưỡi ngựa, lưng đeo túi vải từ
           xa đi vể hướng nhà chúng tôi. ông ngoại ra đứng trước cửa nhìn người
           khách mà lòng sinh nghi, có phải bọn tề làng nghe tiếng đồn ở đây đất
           màu mỡ định tới giở trò làm khó dẽ rắp tâm cướp giựt chăng? Thói
           thường đã xảy ra ở Bạc Liêu rồi, bọn điển chủ cấu kết với quan quyển,
           biết ở đầu dân khai phá đất hoang xong thì chúng lên tỉnh dựng bằng
           khoán, khoanh vùng khai khẩn, đăng ký làm chủ để rồi ngang ngược
           cướp đoạt những mảnh ruộng đất đó của người dân thấp cổ bé họng.
           Ông ngoại mắt nhìn người khách mà lòng bán tính bán nghi. Sau khi
           cột ngựa vào một gổc trầm bầu trên bờ ruộng, người đó thong thả
           bước tới với bước đi chắc nịch. Đó là một chàng trai khoảng trên dưới
           hăm mấy tuổi, da bánh mật, tầm vóc lực lưỡng. Anh chào ngoại và tự
           giới thiệu với giọng nói từ tốn:




           18  HỔI ữc NGỒ THỊ HUỆ
   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24