Page 29 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 29
mùng mền được sắp xếp ngăn nắp, có cả thức ăn chay, xếp giấy bạc, xu
lẻ và căn dặn hết sức tỉ mỉ, không thiếu điéu gì:
- Leo núi chớ có kêu than “mệt” mà phải niệm “nam mô a di đà
Phật, khỏe” ắt khỏe ngay, nhớ nghen! Ãn ở trong chùa phải nghiêm
trang, ngủ thì ngủ với mỢ Năm ở nơi kín đáo, đừng ham nói, coi chừng
người ta bỏ thuốc mê rồi dẫn đi mất đó...
Tôi nghe má căn dặn mà đầu thì cứ nghĩ tới chuyện mau mau được
đến núi Cám đê’ cẩu nguyện cho má, chắc sẽ thấy nhiều cái lạ, thích
quá tôi cười một mình và má mắng yêu:
- Con nhỏ này, đưỢc đi núi coi bộ khấp khởi, cứ cười hoài.
Hôm sau tôi thức dậy sớm, đổ đạc vừa chuẩn bị xong thì đã nghe
từ dưới bến xuồng giọng mỢ Năm gọi lên:
- Ngỡi ơi, rổi chưa, đi con!
Má đưa tôi ra bến xuổng. Trời kéo mây ngang, đẳng đông ánh hồng
ửng sáng, lớp sương mù theo gió lướt trên mặt kênh thành những làn
khói trắng trải dài mong manh.
Tôi vừa bước xuống xuồng, mỢ Năm đã chỉ vào chiếc chiếu xếp đôi
trải dưới lòng xuồng và bảo:
- Con nằm ngủ tiếp đi, trời còn sớm, đi giờ này cho đỡ nắng. Nhận
rõ sự lo lắng của mỢ, nhưng tôi thưa lại:
- Để con bơi mũi phụ mỢ!
Xuồng tách bến, xuôi theo con nước đang lớn lòng tôi rộn ràng vui
ra mặt.
Chốc chốc một con cá đớp mổi nghe cái “bủm”.
Tôi không chú ý mà theo dõi sát bờ kênh bắt gặp từng tốp năm ba
người lớn có nhỏ có đi dậm dấu để bát cá, người có nơm, người rải
chài, kéo lưới, tôi mới cảm nhận hết nỗi nhọc nhằn cùng cái rét lạnh
run người mà bà con phải chịu ngày qua ngày.
Mợ cháu tôi bơi xuồng từ Mỹ Quới ra tận Ngã Năm mất gần bốn
tiếng đồng hổ, rồi gởi xuồng lên đò máy đi Ngã bảy Phụng Hiệp. Lần
đấu ra khỏi nhà đi xa thấy cái gì cũng lạ. Ngã Bảy có cái chợ nhóm trên
28 HỒI ức NGÔ THỊ HUỆ