Page 31 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 31
- Đi cẩn thận, coi chừng té nghe con!
Tôi vừa than; leo dốc vầy mệt lắm thì chợt nhớ lời dặn của má, tôi
sửa liển - ủa mà không! “Khỏe” lắm mỢ Năm há!
Mợ Năm cười, đứng lại nắm tay tôi, mỢ cháu lần mò đến tối mới
lên tới một ngôi chùa, ở đây gọi là “Điện Bù Hông” của núi Cấm.
Ngôi điện không lớn lắm mà rất trang nghiêm. Chung quanh điện,
những cội cây lớn cành lá sum suê che khuất bầu trời. Giờ này chim
chóc đã ngủ. Dài dài hai bên chùa có những nhà nhỏ xíu gọi là am, nơi
cầu nguyện dành cho khách thập phương.
Mợ cháu tôi vừa bước vào liền được mấy nhà sư già mừng rỡ chào
đón, hỏi han như gặp lại người thán, vì năm nào mỢ cũng đến cúng
viếng chùa.
Sau bữa cơm, mỢ cháu tôi được đưa ra ở hai am nhỏ nẳm kế nhau.
Có một ông sư rất hiền lành nhìn tôi hỏi:
- Cháu có dám ngồi đây cầu nguyện một mình không?
- Dạ... dám. Có mỢ ngổi khít bên mà!
- Cháu giỏi - ông sư khen - chúc phước lành cho cháu.
Mợ Năm dặn thêm:
- Con cứ ngổi đầy cầu nguyện trời Phật, chẳng có gì đầu mà sỢ. Mợ
cẩu kinh sáng đêm, mỢ ở kế bên đây, có gì thì gọi.
Lạ cảnh lạ người, ban đẩu tôi cũng thấy sỢ sỢ, nhưng nghĩ thương
má và mong cẩu nguyện thì má sẽ bớt khổ đau nên tôi yên dạ ngổi
cầu nguyện, thấy mỏi thì nằm xuống chiếu trải sẵn, chợp mắt một hồi
rổi thức dậy lại cầu nguyện suốt đêm. Hôm sau mỢ Năm dẫn tôi đi
ăn sáng ở điện Bù Hông, rồi đưa đi chung quanh xem cảnh vật, được
thấy núi non chùa chiền êm ả tôi rát thích. Rỗi những đêm tiếp theo,
nhiều lần đang ngồi cầu khẩn, chung quanh vắng lặng bỗng có tiếng
xạc xào trên nóc am, tôi mường tượng đó là bước chân của thánh thẩn
vể phù hộ cho má tôi. Chờ hoài chẳng thấy ai đến, thì ra đó là tiếng lá
rừng rơi. Sau suốt một tuần lễ tôi ngồi “kiết già” cầu nguyện trong am,
mỢ Năm dẫn tôi vé. Nhớ má lắm, nhưng phải ra sức cầu nguyện, ngổi
kiết già chỉ vi lòng thành mong đến ngày má sẽ đỡ khổ.
30 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ