Page 194 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 194
giữa lúc chị đang mang thai bốn tháng đã dấy lên làn sóng căm phẫn,
không chỉ trong giáo giới mà cả Sài Gòn...
Bác nói nhỏ, giọng trầm buồn:
- Cái chết của cô giáo Diệu quá đỗi thương tầm, cô Diệu có mấy con?
- Dạ thưa Bác, chị Diệu có ba con còn nhỏ. Chị là con gái của cụ
Thượng thư Nguyễn Văn Hiển thời Bảo Đại. Diệm, Nhu biết rõ gia
đình chị, chồng chị là anh Phạm Văn Lập (tức Hoa Lư), công tác ở
Ban Tuyên huấn Trung ương Cục. Anh Mười Cúc và cháu cùng bạn
bè cũng rất thương quý chị Diệu, anh Hoa Lư.
Bác lấy bút ghi mấy dòng vào sổ tay. Nhìn nét mặt Bác, tôi hiểu
Người rất đau lòng. Tôi thưa tiếp:
- Thưa Bác, trong tình hình dầu sôi lửa bỏng như vậy, không ai có
thể ngồi yên. Chấp hành sự phân công của Đảng, chị em trong Ban
Phụ vận Xứ ủy mang con đi gởi các cơ sở mật, tỏa vể các địa phương
góp phần gầy dựng lại phong trào.
Bác hỏi:
- Ban Phụ vận có mấy người?
- Dạ thưa Bác, có sáu người, gồm các chị Nguyễn Thị Thanh,
Nguyễn Thị Chơn, Lê Thị Riêng, Đỗ Duy Liên, Nguyễn Thị Loan và
cháu.
- Con còn nhỏ mà phải mang đi gửi quả là một hy sinh lớn. Các
cháu được nuôi dưỡng, chăm sóc ra sao? Có đảm bảo được sự an toàn
tuyệt đối không? Trong điều kiện khó khăn ấy thì các cô hoạt động
thế nào?
- Dạ thưa Bác, có người bám trụ thành phố phụ trách phong trào
như chị Riêng; chị Chơn nâm trong Đảng Đoàn Hội Phụ nữ Việt
Nam, một tổ chức quy tụ đông đảo chị em các giới tham gia; Duy
Liên vừa đứng chân trong phong trào hòa bình Sài Gòn - Chợ Lớn
vừa tổ chức phát triển cơ sở. Riêng cháu, năm 1957 được phân công
vể Bến Tre để nắm tình hình, ở một xã nghèo như xã Tân Hưng,
huyện Giồng Trôm, phần lớn chị em có chổng đi tập kết, kẻ địch ra
sức đánh phá nhưng chị em chống trả rất quyết liệt. Chúng bắt buộc,
Tiéng sóng bùa ghénh 193