Page 199 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 199

rồi!”. Nước mắt tôi tuôn tràO; muốn chạy đi khắp nơi, gặp anh em bộ
           đội Nam bộ, anh chị em miền Nam tập kết báo tin vui này. Nhớ lúc
           trước khi lên đường ra Bắc, các anh Xứ ủy trông đứng trông ngồi, liên
           tiếp điện ra Trung ương báo cáo tình hình và xin ý kiến chi đạo. Nhận
           đưỢc Nghị  quyết trong  ấy các anh  còn mừng hơn biết bao  nhiêu.
           Rổi Xứ ủy, các cấp ủy địa phương tổ chức họp triển khai Nghị quyết.
           Chiến trường mở ra trang sử mới! Tôi nhớ tới anh Mười, người bạn
           đời, người đồng chí của tôi. Trong hơn năm năm qua anh cùng các
           đổng chí Xứ ủy gánh vác một trách nhiệm nặng nể, cùng chia sẻ với
           đổng bào, đồng chí nỗi đau đớn, bức xúc vì phải chịu đựng mất mát
           và... phải chờ đợi. Anh biết tự kềm chế và cùng với mọi người quyết
           giữ vững đường lối của Đảng, lãnh đạo quần chúng vượt khó khăn.
           Nơi nào bị dổn nén quá thì đánh trả quần địch, nhưng không được để
           “vỡ bờ”. Giờ đây có Nghị quyết chắc mọi nỗi lo toan, băn khoăn, day
           dứt của anh đã được giải tỏa. Nghị quyết 15 như ngọn đèn pha chiếu
           vào bóng tối con đường hầm, nhứt định sẽ có nhiều thay đổi lớn.

              Hàng ngày tôi phấn khởi theo dõi tin tức qua báo đài và mỗi khi
           có  tin mới tôi liển điện thoại chia sẻ niềm vui với anh em, bè bạn
           quen thân, với anh Hai Đốc để tăng thêm niểm tin và khí thế mới.
           Tin về trận đánh Tua Hai ở Tây Ninh, rổi các cuộc nổi dậy liên tiếp
           của nhân dân các tinh, đặc biệt là cuộc Đồng Khởi Bến Tre làm cho
           niềm vui tăng thêm gấp bội. Cũng trong thời gian này, đẩu năm 1960,
           tổ chức báo thêm tin vui, tôi được đi tham quan đất nước Liên Xô,
           điều mà tôi hằng mơ ước từ lầu. Trước khi đi tôi phải lo ổn định chỗ
           ở, chuyển vể nhà khách của Ban Thống nhất số 19 đường Tôn Đản và
           lo thu xếp việc trông coi các cháu, chị Năm tôi, người chị có nhiều
           tính cách giống má tôi, hết lòng tận tụy hy sinh vì sự nghiệp chung,
           có  tấm lòng yêu thương vô bờ bến đối với chồng con,  đối với các
           em và cháu. Chị yêu mến các con tôi chẳng khác nào con ruột của

           mình. Giao đám trẻ cho chị, tôi hoàn toàn yên tâm. Tôi nhanh chóng
           chuẩn bị các thứ cần thiết để kịp chuyến bay đi Liên Xồ với một số
           đổng chí khác. Rồi ngày đi cũng đến... Cuộc hành trình lần này tuy
           xa nhưng mau chóng, nhẹ nhàng hơn chuyến đi của mấy mẹ con tôi


           198  HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ
   194   195   196   197   198   199   200   201   202   203   204