Page 190 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 190
Nhiều bà con miền Nam tập kết nghe hói có người từ Sài Gòn ra, rủ
nhau đi đón. Thấy cách ăn mặc của tôi, các chị biết ngay và ùa lại nắm
tay mừng rỡ: “Em quê Bạc Liêu, em quê Cần Thơ, em Sóc Trăng đây
chị..., thấy chị như được gặp lại bà con quê mình vậy...”. Tôi hỏi: “Các
chị em mình có khỏe không?
- Khỏe, nhưng nhớ miền Nam lắm!
Tôi bắt tay các chị em rồi nói;
- Bà con mình trong đó lúc nào cũng hướng vể miền Bắc, ai cũng
ráng đáu tranh cho Bắc, Nam sum họp. Thôi, cám ơn chị em mình
nghen, hẹn sẽ có dịp gặp lại nói chuyện nhiều hơn. Nói rồi mấy mẹ
con lên xe hơi của anh Hai Đốc vể nhà khách của chính phủ ở số 4
Bà Huyện Thanh Quan. Trên đường từ ga Hàng cỏ về nhà khách, xe
chạy qua các phố phường tuy lạ lẫm nhưng sao cứ thấy thân quen,
giống như khi lần đẩu đặt chán đến Hà Nội vào năm 1946. Giờ thì Hà
Nội đầy rồi, Hà Nội với đồng bào miển Bắc trong những năm tháng
chia cắt luôn sát cánh và chia sẻ những khổ đau chia ly, mất mát, nhọc
nhằn với bà con miển Nam, với núm ruột miển Nam. Cả miền Bắc
trong suốt những năm tháng kháng chiến luôn là hậu phương lớn chi
viện sức người, sức của cho miến Nam.
Vinh dự được gặp Bác Hồ
Xe về đến nhà khách, trước khi từ giã ra về, anh Hai Đốc vẫn không
quên dặn dò mọi điểu, anh còn đưa cho tôi một mảnh giấy ghi số điện
thoại để liên lạc với anh. Tôi hết sức cảm động trước cử chỉ của người
đồng chí, người anh em quen biết hồi kháng chiến chín năm. Anh lúc
nào cũng vui vẻ, cởi mở. Sau này anh còn lo giúp tôi nhiểu việc như
sắp xếp nhà ở, chuyện học hành của các cháu... Bất chợt trong nhà
nhiểu người chạy ùa ra chào đón. Không ngờ có cả chị Năm tôi nữa.
Hai chị em ôm nhau mừng mừng tủi tủi. Chị Năm vừa chậm* nước
mắt vừa nói:
1. Nghĩa là lau, phương ngữ Nam bộ (BTV).
Tiéng sóng bùa ghénh 189