Page 188 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 188

không giống nhau nên xe lửa nội địa của Việt Nam không qua đón
      khách được. Vì thế tàu lửa Liên vận quốc tế phải chạy thêm 7 km nữa

      để đến ga Đồng Đăng, từ đây sẽ giúp hành khách chuyển tàu dễ dàng.
      Tuy nhiên để lên được tàu, chúng tôi phải đi bộ một đoạn khá xa. Tôi,
      một tay ẵm Linh, một tay kẹp Bình, còn Hòa sỢ lạc cứ nắm chặt vạt
      áo mẹ, lon ton chạy theo. Bình Trang và Phùng giúp mang hộ hành lý.
         Thật cảm động và vui mừng xiết bao khi nhìn thấy dãy nhà ga hiện
      ra với lá cờ Tổ quốc tung bay trong gió. Tôi nghe tim mình đập mạnh,
      lòng nôn nao mong sớm về đến xứ mình. Chúng tôi đưa hành lý lên
      xe lửa, cử một người ở lại trông coi còn tất cả kéo nhau đi chợ. Tôi mê
      nhất là các sạp bán trái cầy, có loại chỉ trồng được ở vùng khí hậu lạnh
      như trái đào vỏ xanh, chùi sạch lông tơ ăn giòn tan, chua chua ngọt
      ngọt; những trái mận chín màu rượu chát, da láng bóng trông thật
      hấp dẫn; ngoài ra còn có trái hổng đỏ mọng, đặc sản của Lạng Sơn,
      tất cả đều được bày bán la liệt. Tôi mải miết quan sát các hàng quán
      rộn rịp, đến lúc tiếng còi xe lửa rú lên tôi mới vội đưa các con trở về
      ga. Cậu Phùng là người tự nguyện ở lại trông coi hành lý, nhận được

      nhiều quà bánh. Ai cũng dành ưu tiên cho cậu vì không đưỢc thưởng
      thức món phở tái nóng hổi ở tiệm ăn ngon nhất Lạng Sơn. Tàu từ từ
      lăn bánh, rời ga, xuyên suốt dọc đường qua nhiều cảnh vừa lạ vừa
      đẹp. Vể đến vùng đổng bằng, tàu chạy băng băng, không khí trên tàu
      chộn rộn hẳn lên. Cho đến khi tàu chạm bánh vào cầu Long Biên, mọi
      người háo hức nhìn ra cửa sổ, cậu ú t Linh đang ngủ trên tay mẹ cũng
      cựa mình thức giấc vì hai chị hò reo,  chỉ trỏ ra ngoài. Tôi bế Hùng
      Linh hướng ra đón gió. Gió mát lổng lộng, nhìn dòng sông Hồng với
      những triển cát xanh mát với vườn bắp, vườn dầu, tôi nghĩ:  “Cuộc
      sống thật thanh bình, hạnh phúc quá!”. Mấy cháu ở khoang bên cạnh
      đang nhẩm đếm xem cấu có bao nhiêu nhịp. Tôi cũng thử đếm nhịp
      theo, nhưng không tài nào đếm nổi bởi những cảm xúc lấn đầu đặt
      chân lên Hà Nội năm 1946, với bao nhiêu kỷ niệm cứ lâng lâng ập vể...
         Lăn đó từ miền N am  tôi được vinh dự ra H à N ội tham dự kỳ họp Quốc
      hội khóa đầu tiên, được trở vê với m ột nửa phần đất nước, vế với quê cha
      đất tổ, sẽ đưỢc gặp các đồng chí, dõng đội, được vinh dự gặp Bác Hồ, được


                                                       Tiếng sóng bủa ghénh  187
   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193