Page 183 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 183
Ba chị em Bình, Linh Hòa.
ấy, em không chỉ làm mẹ cho riêng con mình mà còn làm mẹ chăm lo
các cháu con của đồng chí mình sẽ lần lượt được gởi ra”. Đến giờ xe
nổ máy lên đường, anh quyến luyến ôm ghì các con vào lòng. Xe bóp
còi giục, tôi phải nhắc đến lẩn thứ ba anh mới chịu buông các con ra,
nhưng rồi lại tiếp tục hôn hết đứa này đến đứa khác. Xe sắp lăn bánh,
anh cứ nắm chặt tay tôi, Hòa, Bình cố nhướng người lên, những bàn
tay bé xíu nắm lấy tay bố. Nhìn vẻ mặt lo lắng, ánh mắt yêu thương
đằm thắm, trìu mến của anh, lòng tôi se thắt, ánh mắt ấy tôi không
bao giờ quên...
Mẹ con tôi may mắn có người dẫn đường là ông Lục Tầc Huyền,
một người có dáng nhỏ nhắn, nhanh nhẹn. Xe vào sân bay Pochentong
hổi 9 giờ sáng, đến 10 giờ máy bay cất cánh. Tôi nhớ hôm ấy là ngày
chủ nhật 25 tháng 10 năm 1959, bầu trời trong xanh, nắng dìu dịu.
Đoàn chúng tôi trên dưới khoảng mười người. Ngoài bốn mẹ con tôi,
còn có Bình Trang vốn là nhạc sĩ hoạt động trong nội thành, một cậu
học sinh tên Phùng đưỢc gửi ra Bắc học tập, những chị em từ nhiều
địa phương khác và một cụ bà khoảng 70 tuổi cùng hai đứa cháu. Lần
đẩu đi máy bay, tôi lo nhứt là Hùng Linh, bởi cháu còn quá nhỏ, chỉ
mới 18 tháng tuổi. Lúc máy bay cất cánh, các cháu thật thích thú vì
cảm giác lạ khi được bay lên trời. Hai chị em Hòa và Bình ngồi chung
182 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ