Page 179 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 179
thức nên anh nhấn chuông, gọi cửa. Một hồi lâu chẳng thấy ai ra, anh
xích lô thấy vậy mới nói với anh Mười;
- Nhà ở trong xa, kêu gọi vậy chắc là không nghe. Chi bằng mình
đến chỗ có đèn sáng kêu thử.
Anh xích lô rất nhiệt tình:
- Có khó gì, anh lại đây...
Anh xích lô kéo tay anh Mười đến chỗ tường ngang, nơi cửa sổ có
ánh đèn. Anh quỳ gối xuống bảo anh Mười đứng lên vai mình. Xong,
anh đứng dậy giúp anh Mười đứng cao hơn tường. Anh xích lô rất
khỏe, trụ vững chân thật chắc, anh bảo:
- Vịn tường cho chắc, anh kêu đi, kêu bác sĩ đi...
Anh Mười làm theo:
- Bác sĩ ơi, bác sĩ ơi...
Cửa sổ vụt mở toang, trong nhà có tiếng hỏi vọng xuống;
- Ai đó, có chuyện gì?
- Dạ, tôi..., vỢ tôi nằm ở nhà bảo sanh, đau bụng quá, nhờ bác sĩ đến
khám hộ...
- Ôi, không sao đầu, chuyện ấy cũng bình thường, ông đừng lo
lắng quá.
- Tôi sỢ có nguy hiểm, xin bác sĩ đến xem giúp dùm...
Hình như bác sĩ đang suy nghĩ, khoảng một phút sau, có tiếng gọi
vọng xuống:
- Thôi đưỢc, ông về đi. Để tôi điện hỏi lại, nếu có gì nguy hiểm thì
tôi sẽ tới...
Anh xích lô lại quỳ gối cho anh Mười bước xuống đất. Nắm lấy tay
anh Mười, anh an ủi;
- Vậy là được rồi, thôi mình vể nhà đi nha.
Khi anh xích lô chở về tới nhà, anh Mười cảm ơn và gởi anh chút
tiền bồi dưỡng.
Sáng hôm sau ú t Nhựt về nhà thật sớm. Vừa gặp ú t Nhựt, anh
Mười hỏi ngay:
178 HỒI ú c NGÔ THỊ HUỆ