Page 181 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 181

Rồi đưa ngón tay chỉ vào má thẳng bé; nói yêu:

              - Bố mày đã làm bố hết hổn nghe!
              Và cũng từ đấy anh Mười lấy tên Linh trong quan hệ công tác.
              Anh nói với tôi;
              - Hổi hôm anh đi gọi bác sĩ đáy Nhờ anh xích lô kê vai cho anh
            đứng mới gọi đưỢc. Ông hứa sẽ tới, nhưng may quá; Huệ sanh rổi...

              Và anh ngồi xuống mé giường cạnh tôi, cứ đưa tay rờ má thằng bé;
           xong lại vạch tã nhìn cho đưỢc con trai. Trong lúc tôi sanh cháu Linh
            ở Campuchia thì tình hình miền Nam rất căng; với chiến dịch chống
            cộng, tố cộng, địch ruồng bố khắp nơi. ở  nông thôn, chúng thực hiện
           kế hoạch bình định; ở thành thị lùng sục, bố ráp, những người kháng
            chiến cũ bị bắt rất nhiều. Nhà tù được xây dựng nhiều không sao kể
           xiết... Nhán dân miền Nam sống trong sự kìm kẹp hết sức tàn bạo của
            quân thù. Cơ sở bị bể, cán bộ bị bắt, các địa bàn hoạt động bị giặc chà
            đi xát lại, thậm chí nhiểu cơ sở đã phải hy sinh hết lớp cán bộ này đến
           lớp cán bộ khác. Thấy tôi ở trên đất Campuchia cũng không tiện, nên
            mấy anh để nghị đưa tôi và các cháu ra miền Bắc. Lúc đó, thật lòng tôi
            không muốn đi, bởi Dự thảo “Đường lối cách mạng miền Nam" tôi đã
            học rồi, con đường cách mạng sẽ mở ra, tuy nhiều chông gai nhưng
            tôi tin chắc chắn sẽ thắng lợi. Tôi do dự và băn khoăn nhiểu lắm. Đến
            lúc anh Mười về thăm, anh trao đổi và chia sẻ với tôi nhiểu điểu như:
            Trong hoàn cảnh một nách ba con như tôi, để bảo toàn cho mình và
            các con sẽ thật khó khăn, bởi để làm nhiệm vụ cách mạng, buộc lòng
            tôi phải gởi con, mà gởi mỗi đứa mỗi nơi ai dám nhận lãnh. Anh Mười
            còn bàn bạc, khi ra Bắc tôi còn có nhiệm vụ không chỉ chăm lo ba con
            mà rồi đây tổ chức sẽ lấn lượt gởi ra con cháu của các đồng chí khác,
            tôi phải chăm sóc chúng như đối với con mình. Ngoài nhiệm vụ làm
            mẹ không riêng đối với con mình, tôi còn phải chăm lo sức khỏe mà
            qua mấy chục năm, mấy lần bị tù đày tra tán ít nhiểu có ảnh hưởng.
            Tôi lại còn phải học văn hóa, chính trị, kinh nghiệm công tác để mai
            này trở về đóng góp cho Nam bộ. Những phần tích đáy tình và lý ấy
            giúp tôi nhận ra rằng “Ra miển Bắc cũng là nhiệm vụ”. Và sau đó là
            những ngày chuẩn bị lên đường ra Bắc.



            180  HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ
   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186