Page 186 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 186

- thuở ấy Hồng Kông còn là thuộc địa của Anh, nên bộ máy điểu hành
     và cảnh sát nằm trong hệ thống của chính phủ Anh. Khi ngồi xe về
     khách sạn, ông Lục cứ nhắc đi nhắc lại: “Các chị không nên cho các
     cháu ra đường vì mình không biết tiếng Hoa, có gì thì sẽ rắc rối...”.
     Theo lộ trình chúng tôi phải lưu lại ở đây hai đêm ba ngày, ở  khách
     sạn,  đứng trên lầu cao nhìn xuống đường thấy người và xe cộ nhỏ
     xíu, đêm đến, đèn sáng rực, trước các quán ăn, khách sạn đèn màu
     tự động chớp tắt liên hồi. So với Sài Gòn, Hồng Kông có phấn lộng
     lẫy hơn. Sáng ngày thứ ba, chúng tôi rời Hổng Kông đi Quảng Châu
     trên một toa xe lửa, rộng rãi, thoáng mát. Sau khi ở lại Quảng Chầu
     hai ngày hai đêm, chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình, ông Lục đã
     sắp xếp, chuẩn bị mọi thứ cần thiết và chu đáo đưa chúng tôi ra tận
     ga. Trước khi chào tạm biệt, tôi cảm ơn ông vể tất cả những gì ông đã
     làm, giúp chúng tôi vượt chặng đường dài mấy ngày qua. Độ sáu giờ
     chiều, xe lửa khởi hành. Tôi nhớ hôm đó là thứ năm ngày 29 tháng 10,
     khoảng chín giờ tối, tàu dừng lại ở một ga lớn, hỏi ra mới biết đó là ga
     Hoành Dương. Tôi gọi các con dậy, đưa người và đổ đạc xuống sân
     ga, chờ chuyển tàu lửa. Thuộc địa phận tỉnh Hổ Nam, Hoành Dương
     là giao điểm của ba nhánh đường sắt; nhánh đi Quảng Châu, nhánh

     đi Bắc Kinh, nhánh thứ ba đi vể hướng biên giới Trung Việt, ông Lục
     đã dặn dò rất kỹ rằng xe lửa Liên vận quốc tế chỉ dừng có  15 phút,
     nên phải mau mau đưa đồ đạc lên tàu, rồi mới tìm đúng toa theo vé
     của mình đã mua. Mấy đứa nhỏ ngồi chờ tàu xe ngủ gà ngủ gật thấy
     thương quá!  Gấn mười giờ, xe lửa từ hướng Bắc Kinh vể tới. Ngoài
     đoàn chúng tôi, hành khách đi vể hướng Quế Lâm, Nam Ninh cũng
     lên tàu. Nhờ tài tháo vát của Bình Trang, chúng tôi đưa hành lý lên tàu
     rất nhanh. Tôi một tay ẵm Linh, một tay dắt Hòa, còn Bình Trang vừa
     xách hộp đàn phong cầm, vừa vác cháu Bình đang say ngủ. Lán này
     đi tàu có giường nằm hẳn hoi. Bốn mẹ con tôi nằm hai giường phía
     dưới, còn Bình Trang và Phùng nằm hai giường trên. Tàu chạy được
     một lúc, cô nhân viên phục vụ đến châm nước nóng vào bình thủy và
     nhắc hành khách đóng kín cửa sổ, kẻo lạnh. Tôi đặt Hùng Linh nầm
     ngay ngắn rồi nâm ghé nghiêng về phía con. Nghe hơi thở đểu đều,


                                                      Tiéng sóng bùa ghểnh  185
   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191