Page 189 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 189
Bác ân cần thăm hỏi, chăm sóc thương yêu, được đón nhận những tình
cảm của Bác gởi gắm đến đổng bào miên N am qua tôi cùng m ột số anh
chị em khác được vinh dự đại diện. K ý ức về lăn gặp Bác đầu tiên trỗi dậy
làm tim tôi đập mạnh.
Hai con gái nhỏ của tôi mắt không rời cửa sổ, lâu lâu chúng lại “a”
lên: “Mẹ ơi, nhiểu nhà quá kia!”. Những mái ngói nầu của phố cổ hiện
ra, lòng tôi thêm một lần nữa rộn ràng, dẫu đây là lẩn thứ hai vể lại
nơi mà triệu triệu đồng bào miền Nam đang hướng về, mong chờ một
ngày hòa bình, thống nhứt Bắc Nam sum họp một nhà. Mẹ con tôi
sau một chặng đường dài giờ đang đặt chần lên mảnh đất miền Bắc,
quê chổng, bình an sau những chặng đường dài mệt nhọc. Tôi nhớ
anh đến nao lòng: “Anh Mười ơi, bốn mẹ con em đã về đến quê nội
rổi đây!”. Tàu chạy chậm dấn khi đến ga Hàng cỏ. Bên dưới sân ga,
người người đứng đông nghẹt. Tàu dừng hẳn, tôi bồng các con xuống,
gặp ngay anh Nguyễn Văn Đốc, lúc bấy giờ phụ trách Văn phòng Ban
Thống nhất, rồi anh Trần Đình Tri, thay mắt ủy ban Thường vụ Quốc
hội ra đón tôi. Vui mừng và cảm động biết bao... Tôi một tay bồng
Hùng Linh, một tay cầm túi xách, Bình, Hòa được chú Hai Đốc bồng
lên hôn như người thân lâu ngày mới gặp. Các anh trao tặng những bó
hoa lay ơn tươi thắm. Anh Trẩn Đình Tri hỏi dồn dập:
Các anh trong Xứ ủy vẫn bình yên hả chị Bảy? Chắc chị và các cháu
mệt lắm hả?
Tôi trả lời ngắn gọn:
- Xứ ủy cũng có thiệt hại một phần, nhưng nhờ kinh nghiệm hoạt
động nội thành nên cũng vượt qua được trận “cuồng phong” do Mỹ-
Diệm gáy ra. Còn việc đi đường dù vòng vèo vất vả nhưng vể đến đây
vui quá rổi, nên cũng quên hết mệt nhọc.
- Thấy các cháu và chị khỏe mạnh là chúng tôi mừng lắm!
Tôi nhìn quanh tìm các chị trong đoàn, ai cũng có người ra đón.
Tôi bắt chặt tay Bình Trang và Phùng và nói lời cám ơn. Tôi cũng
chào tạm biệt những người bạn mới quen trong suốt cuộc hành trình.
Theo dòng người đông đúc, chúng tôi đi về hướng cửa lớn của ga.
188 HỔI ứ c NGỠ THỊ HUỆ