Page 191 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 191
- Để đón mẹ con bây, chị phải xin nghỉ công tác một ngày đó. Đâu,
mấy cháu đâu rồi! Hòa, Bình, đây hả?! Dì Năm có thấy hình rồi. Còn
cậu Linh, mèn ơi, sao giống cha quá!
Tôi nói:
- Bố mấy nhỏ gửi lời thăm hết thảy chị em mình và các cháu Liêm,
Hồng Hoa, Hổng Quân...
Chị Năm tôi mắc lo nựng mấy cháu, không biết có nghe tôi nói gì
không nữa! Các đồng chí ở nhà khách nãy giờ nhìn cảnh chị em tôi
đoàn tụ cũng thấy vui lầy, bầy giờ mới lên tiếng:
- Chúng tôi chờ chị từ chiểu. Biết là chị và các cháu sắp đến nên
làm cơm sẵn...
Rồi đồng chí đưa ra một đống áo bông, khăn len, quẩn áo trẻ em
và nói:
- Đây là tiêu chuẩn nhà nước cấp phát cho cán bộ, con cháu miền
Nam mới ra Bắc. Tầm cho các cháu xong, chị mặc những chiếc áo
bông này vào, gió mùa đông bắc vể, lạnh lắm!
- Các đổng chí chu đáo quá. Nói thì rẫt khách sáo, nhưng thật lòng
mẹ con tôi rất cám ơn các đồng chí.
- Chị yên tầm, đầy là bổn phận của chúng tôi.
Nhớ lại lời anh Mười quả không sai: “Mẹ con ra ngoài ấy sẽ đưỢc
sống trong vòng tay ấm áp của Đảng và Bác, sống trong sự thương yêu
đùm bọc của đồng bào đồng chí miền Bắc ruột thịt. Cũng là quê nội
của các con mình mà”. Đi đường xa mệt nên ăn cơm xong là bọn trẻ
lăn ra ngủ ngon lành. Đêm đó tôi ngủ cũng rất ngon. Nhưng lúc nửa
đêm bỗng giật mình ngồi dậy vi nghe có tiếng xe hơi thắng rất gần
đầu đây, một phản xạ tự nhiên của người hoạt động nội thành, tưởng
địch bao vầy lùng bắt, nhưng tấm chăn bông trên người kéo tôi trở lại
thực tại. Tôi tự cười mình rồi nẳm xuống ngủ tiếp. Sáng hôm sau có
điện thoại từ Phủ Chủ tịch báo sang “Bác Hổ muốn gặp tôi”. Tin này
làm tôi rất mừng và hổi hộp. Không biết gặp Bác lán này, trông Bác
ra sao, sức khỏe Bác thế nào. Bao điểu tôi muốn được thưa chuyện và
báo cáo cùng Bác đưỢc ấp ủ trong suốt chuyến đi, cứ làm tôi nôn nao
khó tả.
190 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ