Page 192 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 192
Khoảng hơn 8 giờ; đồng chí Vũ Kỳ, thư ký riêng của Bác ngồi xe
đến đón tôi. Khi xe vào cổng, nhìn thấy tòa nhà cao rộng uy nghi,
tôi đưa mắt nhìn đồng chí Vũ Kỳ. Có lẽ hiểu ý tôi, đồng chí nói ngay:
“Đầy là Phủ Chủ tịch, dành tiếp khách quốc tế và những đoàn khách
quan trọng trong nước. Còn ta như người nhà, sẽ đi vòng xuống kia
kìa”. Theo hướng chỉ tay của đổng chí Vũ Kỳ, tôi thấy có một ngôi nhà
nằm gần nhà sàn của Bác. Tôi còn nhìn thấy ao cá và hàng dâm bụt
phía trước nhà. Xe dừng lại trước ngôi nhà xây cất đơn sơ nhưng xinh
xắn. Nơi đây dành tiếp khách thân quen và các cháu thiếu nhi mỗi khi
đến thăm Bác Hổ. Bước vào nhà thấy Bác đang ngồi trước một bàn
tròn, tôi không nén được xúc động, vội thưa với Bác:
- Dạ, cháu kính chào Bác
Bác gật đầu vui vẻ chi chiếc ghế đối diện:
- Cô ngồi đi. Sao, sau chuyến đi dài ngày sức khỏe cô và các cháu
thế nào?
- Dạ, cháu cùng các con đều khỏe cả.
Bác hỏi tiếp:
- Có đủ áo ấm cho các cháu chưa?. Trời bắt đầu rét rổi đấy!
- Dạ thưa Bác, anh em ở nhà khách chăm sóc chu đáo lắm ạ.
- Các đồng chí trong Xứ ủy thế nào? Chú Cúc có khỏe không?
- Dạ, cảm ơn Bác, nhà cháu vẫn khỏe. Các anh trong Xứ ủy cũng
vậy. Trước khi cháu lên đường, các anh và nhà cháu có lời kính chúc
Bác luôn khỏe mạnh để lãnh đạo toàn dân đưa đất nước mình mau
đến ngày thống nhất, Bắc Nam sum họp.
Rồi một cách dè dặt, giọng chùng xuống, tôi tiếp tục:
- Một điểu rất đau lòng, một tổn thất lớn cho Xứ ủy là anh Trần
Quốc Thảo đã hy sinh...
Giọng buồn buồn, Bác nói:
- Bác có nghe báo cáo. Chú Thảo là một chiến sĩ ưu tú, nhiều năm
liền ở tù Côn Đảo.
- Dạ thưa Bác, anh em trong Đảng bộ Sài Gòn - Chợ Lớn có người
tự nhủ: Mình phải học tập gương đồng chí Thảo, dù bị tra tấn dã man,
TiẾng sóng bùa ghénh 191