Page 182 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 182
V I . Sống trên đất Bắc
w thủ đô và hậu phương lớn
Phải chia tay người thân, đồng chí, anh chị em đã từng sống chết có
nhau, tạm xa các gia đình cơ sở, đổng bào thân thương trong tình hình
cuộc đấu tranh cầm chắc sẽ ngày càng thêm ác liệt, tôi nhớ từng lời
anh Mười an ủi, động viên: “Ra miển Bắc là nhiệm vụ, là trách nhiệm,
là sẽ có điểu kiện để học tập nâng cao trình độ để đảm nhận công tác
sau này”. Lòng tôi cảm thấy băn khoăn, nặng trĩu... Đêm hôm đó, một
đêm tháng 10 năm 1959, qua nét mặt, nội dung câu chuyện và giọng
nói của anh, hiểu anh cảm thông sâu sắc với tôi vể những băn khoăn
day dứt trong tôi từ những ngày qua. Tôi nhìn anh, rỗi nhìn các con.
Ba chị em Hòa, Bình, Linh nằm trong tay bố mẹ, các con trông thật
ngây thơ và vô tư.
Tôi trằn trọc mãi tới gần sáng. Mở mắt ra lại thấy bồi hồi, nghĩ giờ
phút lên đường sắp tới rồi, tôi vội bước xuống giường để kịp lo chuẩn
bị cho bữa ăn sáng. Xe đến để đưa mấy mẹ con ra sân bay đang đậu
trước nhà. Anh Mười căn dặn thêm; “Ngoài ấy lạnh lắm, phải luôn
giữ ấm cho các con. Mẹ mấy nhỏ còn phải giữ gìn sức khỏe, ở ngoài
Tiếng sóng bùa ghểnh 181