Page 147 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 147
chúng tôi đang quỳ; anh đứng thẳng người mặc niệm một phút; xong
anh lấy vành khăn tang tự vấn lên đẩu. Mắt đỏ hoe nhìn mọi người rồi
bắt đấu lạy. Lạy xong anh bước đến cầm tay anh chị em tôi như chia sẻ
nỗi đau lớn lao khi mất mẹ. Đến đứng cạnh tôi; anh bóp nhẹ tay như
an ủi vỗ về. Có tiếng vài bác phụ lão nói nhỏ:
- Chú rể này quý lắm đó; bái lạy có điệu có bộ đàng hoàng.
Anh Mười nói đủ cho tồi nghe:
- Anh đưỢc tin báo hôm qua. Anh em thay phiên nhau chèo suốt
đêm mà vẫn không được thấy mặt má lần cuối; thiệt là có lỗi.
- Anh về được là quý lắm rổi. Chắc má cũng vui... ở nhà ai cũng
trông anh hết.
Chôn cất xong; bà con ra vể. Anh Hai tôi ôm ảnh má; anh Sáu tôi
bước ra bưng lư hương.
Thấy mấy anh ôm ảnh và lư hương của má đi chầm chậm trên
đường; lòng tôi chợt bâng khuâng với một nỗi niềm khó tả. Tuy rất
buồn vì sự qua đời của má; nhưng tôi nghĩ; má nằm xuống có đông
đủ con cháU; và anh Mười cũng về lặp; chắc má cũng thỏa lòng ở nơi
chín suối! Tôi thầm cảm ơn qua ánh mắt nhìn anh. Chắc anh hiếu;
anh nhìn tôi gật đầu thông cảm.
Ngoài sông nước đã lớn đáy. Ngọn gió làm những con sóng chồm
chồm trên mặt nước. Đâu đây; tiếng bìm bịp kêu nghe buổn ảo não.
Sau một thời gian ngắn, anh Mười đưỢc chuyển trở lại Sài Gòn
công táC; tôi vẫn công tác ở Hội Phụ nữ Cứu quốc Nam bộ; đóng
ở khu 9. Hai chúng tôi như vỢ chồng NgảU; lâu lầu mới có dịp gặp
nhaU; bây giờ được điện anh Mười bảo vể bàu Cá Trê gấp. Nghe mấy
tiếng bàu Cá Trê, lòng tôi bồn chổn lo lẳng. Tôi vội thu xếp đổ đạc và
bàn giao công việc cho các chị trong Ban Chấp hành; lên đường ngay
trong ngày hôm đó. Vừa đi đường bí mật; vừa đi công khai, phải suốt
hai ngày mới đến nơi. Gặp lại anh; thấy anh vẫn bình thường; mừng
vui đến không cầm đưỢc nước mắt. Anh vuốt vai; nhìn vàọ mắt tôi và
146 HỒI ữc NGÔ THỊ HUỆ