Page 144 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 144
tác nội thành. Trên đường đi tới Cần Thơ tôi bị đau bụng, phải vào
bịnh viện khám và mua thuốc uống tạm để đi thẳng lên Sài Gòn.
Một tháng sau, tôi sanh cháu trai, do cháu chịu ảnh hưởng căn
bệnh sốt rét của tôi nên sanh non. Cháu mất sau mấy ngày sanh. Tôi
vô cùng đau xót, rất buồn, nghĩ thương con và ray rứt không giữ đưỢc
con đấu lòng kết tinh của một mối tình tha thiết. Tôi đoán anh Mười
cũng rất thương tiếc con, nhưng thông cảm với nỗi đau buồn của
người mẹ, nên lần nào gặp tôi anh ân cần chăm sóc và tìm lời an ủi:
“Chúng mình còn trẻ mà, em đừng nghĩ ngợi nhiều quá sanh bệnh.
Cố vượt qua cũng là một thử thách để dưỡng sức cho mau bình phục,
công tác đang chờ em!”. Do sức yếu, mấy năm liển không sanh nở
đưỢc. Tôi nghĩ lo tập trung cồng tác rổi năm tháng sẽ vơi dần nỗi
buổn riêng. Tôi đi nhiều, nay chỗ này mai chỗ khác. Một hôm được
tin từ cơ sở, có người tìm báo tin má đang đau nặng, qua nhiều lần
không gặp đưỢc tôi, phải nhắn lại.
Từ lúc má tôi dời nhà vể Cạnh Đển, rồi sau đó về Đập Đá (Bạc
Liêu) ở cùng với anh Hai và chị Năm tôi, sức má cũng đã yếu dần.
Nghe tin nhắn này, tôi thấy bồn chồn trong dạ nên vội vàng sắp xếp
công việc đê’ đi về ngay.
Đến Đập Đá, trời vừa sụp tối. Còn cách nhà khoảng vài trăm mét,
tôi thấy trên nhà dưới bến rực sáng đèn đuốc, ghe xuồng đông đúc,
người lên kẻ xuống tấp nập. Xuồng vừa cập bến, nghe tin má tôi đã
mất, tay chân bủn rủn, thấy mình kiệt sức. Các anh chị lật đật chạy ra,
vừa lúc tôi quỵ xuống, mọi người dìu tôi vô nhà. Chiếc quan tài còn
chưa đậy nắp. Trời ơi, má tôi! Thân thể má gẩy gò, nằm yên trong bộ
áo dài đen.
Anh Hai tôi bước đến dỡ chiếc khăn che mặt. Giọng run run:
- Má ơi, Bảy Huệ, con Ngởi của má đã về tới rổi, má yên lòng nghe
má!
Anh nghẹn ngào... anh chị em òa khóc... Má tôi đó, như đang nẫm
ngủ, nét mặt thanh thản. Tôi vuốt mặt má, chi kịp kêu tiếng “má ơi!”
rồi chấp chới ôm lấy cỗ áo quan...
Tiếng sóng bùa ghénh 143