Page 142 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 142
Hùng, tháng ngày trôi qua, anh sinh lòng để ý đến một người con gái
tên An, cùng học chung trường, dưới anh một lớp. Cô có dáng mảnh
khảnh, da trắng, tóc dài, hằng ngày đi học phải qua nhà anh. Không
biết từ lúc nào, anh thấy phải chờ An đi qua rổi mới lững thững theo
sau để trộm nhìn cái lưng thon, suối tóc mượt, dáng đi đằm thắm của
cô. Hôm nào không thấy An đi qua, anh lại thấy nhớ. Lượt đi học về
cũng vậy, lẩn nào ra trước, anh ghé một tiệm sách gần trường chờ. An
đi qua, anh mới đi sau. Họa hoằn lắm mới thấy mặt. Gặp mặt lòng rộn
ràng, cứ ngập ngừng chẳng biết bắt chuyện như thế nào. chỉ vậy thôi!
Kể xong “chuyện tình đơn phương” ở tuổi học trò, anh nhìn tôi và
chậm rãi hỏi:
- Đó, mối tình đẩu của anh là vậy đó, em thấy thế nào?
Tôi nhìn anh nói nhỏ:
- Càng tin và càng thấy thương anh hơn.
Thấy anh xúc động, tôi không cầm được nước mắt, cảm thương
hoàn cảnh anh, thuở thiếu thời nhiểu bất hạnh, côi cút không được
như tôi.
Gạt những giọt nước mắt tuôn trào, tôi thấy phải hỏi anh:
- Nghe nói là người cộng sản thì không được khóc phải không?
Anh đáp mà không giấu đưỢc chính anh cũng đang khóc.
- Có chứ. Người cộng sản nếu có khác người thường là khác ở chỏ
biết lúc nào phải lau nước mắt!
Gà đã gáy, câu chuyện tâm tình chưa dứt đưỢc. Tôi kể chuyện về
tôi cho anh nghe, kể tất cả, không che giấu điều gì. Từ lúc còn nhỏ, đi
tu thế nào, gặp cách mạng ra sao, nhất là việc anh Quản Trọng Hoàng
cấu hôn, rồi chuyện đám hỏi, chuyện bị bắt, bị tra tấn trong tù, chuyện
gia đình ba má, chuyện mấy anh chị em tôi...
Trong bảy ngày đêm đầu, đêm nào cũng vậy, cứ kể cho nhau nghe,
trời sáng mà vẫn chưa hay biết.
Ngày tháng bên nhau sao mà nhanh quá, lụi hụi đã qua đầu tháng
Sáu rồi, tôi phải lên đường đi dự hội nghị phụ nữ Nam bộ, còn anh
trở lại công tác với bao khó khăn mới đang chờ. Chia tay rồi, đầy là
Tiéng sóng bủa ghénh 141