Page 137 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 137
cùng kéo nhau đứng dậy, chia sẻ với nhau niềm vui nỗi buồn, tri thức
rất cấn nhưng chưa hẳn hợp ý nhau.
Mặc dầu tôi thẳng thắn đặt ra nhiều vấn để nhưng trước sau anh
vẫn giữ tấm lòng dành cho tôi.
Anh Mười là người sống nhiều về nội tâm, qua cách xử thế tôi hiểu
anh có cân nhắc trong việc xây dựng hôn nhân.
Từ sự trao đổi, tìm hiểu, càng ngày anh và tôi càng biết rõ về nhau
hơn. Tình yêu cũng từ đó mà phát triển mỗi lúc càng đậm đà, thắm
thiết. Chúng tôi bàn với nhau sẽ tổ chức lễ thành hôn đơn giản vào
một dịp thuận tiện. Và ngày ấy đã đến. Ngày hai mươi ba tháng năm
năm 1948, trong dịp Thành ủy họp hội nghị mở rộng. Anh Lê Văn Sỹ
là bạn tù thân thiết ở Côn Đảo, đại diện Xứ ủy vể dự hội nghị và làm
chủ hôn.
Trước đó, tồi báo tin về cho má và anh chị em, hy vọng có người của
gia đình lên dự, mặc dầu tôi biết đường đi rất khó khăn và nguy hiểm.
Tiệc cưới là một bữa cơm thân mật được tổ chức tại nhà anh Biện
Sinh ở Gò Xoài, nay thuộc huyện Bình Chánh, thành phố Hồ Chí
Minh, có mặt đông đủ các đồng chí vể dự hội nghị và bà con đổng bào
nơi đóng cơ quan, cũng chính là những người góp công sức tổ chức
bữa tiệc. Anh Sỹ mang vê' quà tặng là một trăm trái gòn khô để may
gối cưới cho đôi tân hôn, nhưng đầu có vải sẵn, đành phải để đó sau
này mới may.
Lễ cưới tuy đơn giản nhưng nghĩa tình sâu nặng biết bao giữa vỢ
chồng, bè bạn, đồng chí, bà con xóm làng, bù đắp cho sự thiếu vắng
của thân nhân hai họ.
Sau lễ cưới, hai vỢ chổng đưa nhau vể Rạch Chanh, cũng nằm trong
khu căn cứ Láng Le. ở đây có sẵn mấy căn nhà nhỏ làm chỗ nghỉ ngơi
cho các đại biểu trong thành ra công tác và dự hội nghị.
Đêm ấy nhằm mười bốn tháng tư ầm lịch. Tôi nhớ như in: trăng
tròn, ánh sáng vằng vặc trải khắp đất trời, tràn qua cửa sổ vẽ thành
những vệt sáng dài trên vách lá. Bên hè, theo từng cơn gió, máy tàu
chuối đong đưa xào xạc như đang sẻ chia niểm vui mừng hạnh phúc
của đôi tân hôn.
136 HỒI ức NGỔ THỊ HUỆ