Page 134 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 134
nghĩa Nam kỳ, kể về chị và đồng chí
Quản Trọng Hoàng, xin được nói
thật lòng tôi đã rất xúc động. Tôi
cũng được biết sau đám hỏi đồng chí
Hoàng đã hy sinh. Tôi thật lòng kính
trọng đổng chí Hoàng và rất thương
tiếc một cán bộ lãnh đạo, một người
cộng sản như anh. Với chị tôi thầm
quý trọng và được thấy chị ở Đại
Ngãi, ở Bạc Liêu và cũng cơ may làm
sao lại được đón chị ở ga Sài Gòn
nên mới vội viết bức thư bộc bạch
tấm lòng chán thành như chị đã biết.
Ngừng một chút, anh nói tiếp:
- Những ngày sau này tôi còn nghe
Bà Ngô Thị Huệ khi hoạt động
cô Mai, cô Hoàng kể vể chị. Tôi càng nội thành Sài Gòn, là Thường vụ
thấy quý và thương. Tôi muốn được Thành ủy, 1948.
vừa là đổng chí vừa là người bạn đời,
và sẽ tạo hạnh phúc cho nhau. Hôm nay được dịp nói chuyện riêng,
trước hết tôi mong chị đừng giận nữa, chuyện vừa qua không phải do
ý của tôi đầu mà do các đồng chí trong Thường vụ Xứ ủy thương tình
cả đối với tôi và với chị. Và tôi nghĩ có lẽ chắc có sự đổng tình của anh
Ba Lê Duẩn rất hiểu và thương tôi cũng như thương quý chị.
Những lời nói, cách đặt vấn để rất chân tình của anh khiến tôi
không thể không cân nhắc. Thật ra sau khi tìm hiểu về anh, trong
thầm tầm tôi không e ngại điều gì cả. Có một người bạn đời như thế
cũng yên lòng được. Nhưng khi nhớ tới anh Hoàng sao tôi lại thấy
lướng vướng “không nỡ”. Minh “quen” và đã trót hứa với một người
- dầu chưa phải là tình yêu - mà nay lại “thành thân” với một người
khác, thật khó quá!
Nhưng cũng có những phút thoáng qua trong suy nghĩ “chẳng lẽ
mình ở vậy suốt cả đời?”. Anh Mười cũng là một con người đáng kính,
Tiếng sóng bùa ghểnh 133