Page 135 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 135
đáng quý, hy sinh cả tuổi thanh xuân cho cách mạng. Giữa lúc tôi còn
đang phân vân tìm câu trả lời, anh chậm rãi nói tiếp:
- Tôi biết đổng chí Hoàng hy sinh, chị đau khổ lắm! Chúng mình
còn sống phải cùng nhau nối tiếp hoài bão, sự nghiệp của bao đổng
chí, đổng bào còn bỏ dở. Trong tình yêu này, thực lòng cũng có phần
tôi mong được bù đắp phần nào nỗi đau mất mát chị hằng gánh chịu,
và đâu chỉ của riêng hai chúng ta...
Tôi nghĩ dường như anh còn muốn nói để giãi bày cho hết tám sự.
Lòng tôi bâng khuâng... đôi chút bàng hoàng. Tôi nhìn anh, lẩn đẩu
tiên tôi chăm chú nhìn anh. Chiếc áo sờn vai anh mặc hồm nào, tiếp
theo những gì tôi được biết vể anh, tuy chưa đầy đủ, từ tuổi thơ cho
đến những năm tháng hoạt động cách mạng, tù đày ở địa ngục trần
gian Côn Đảo và mấy lẩn đưỢc tiếp xúc, làm việc với anh, những gì
được biết, đưỢc cảm nhận vể anh, nhất là những gì được nghe anh thổ
lộ trong đêm nay như ập vào tầm trí khiến cảm thấy mình như cô em
gái nhỏ bên anh.
Anh lại nói tiếp và tôi cảm thấy mình cũng muốn được nghe thêm.
- Gắn đời mình với cách mạng thì tình yêu cũng nằm trong cái
chung. Sống có ý nghĩa thì tình yêu mới cao đẹp. Hai chúng mình
thuộc tầng lớp nghèo, đểu có trải qua tù đày, thấm thìa nỗi đau của
riêng mình nẳm trong nỗi đau của dán tộc, những điểm giống nhau
đó sẽ giúp chúng mình cảm thông nhau, sẽ biết sống và hy sinh cho
nhau...
Nghe anh nói cứ tưởng như anh nói lên tâm ý của tôi, đâu còn là
chuyện riêng tư của một người.
Dấu có hiểu rõ đòi hỏi nam nữ bình đẳng, thời đó tôi vẫn theo tâm
lý chọn người chổng có tình có nghĩa và có trình độ, có nghị lực để
làm điểm tựa tinh thẩn, tình cảm trong cuộc sống lứa đôi.
Khi nghe anh hỏi:
- Chị có đổng ý những điểu tôi nói không?
Rất hổn nhiên, tôi khẽ gật đầu mà anh không nhìn thấy, và chậm
rãi nói cho đủ anh nghe:
134 HỔI ứ c NGÔ THỊ HUỆ